Truyện cậu bé mũi dài

Truyện cậu bé mũi dài
Ngày xưa có cậu bé Có cái mũi rất dài Thế là người ta gọi Thân mật: Bé Mũi Dài. Một sáng trời đẹp lắm Tiếng gió thổi vi vu Chim chiền chiện lích chích Chim gáy gù cúc cu.

(Ảnh: Bích Nga)



TRUYỆN CẬU BÉ MŨI DÀI

 

Ngày xưa có cậu bé

Có cái mũi rất dài

Thế là người ta gọi

Thân mật: Bé Mũi Dài.

 

Một sáng trời đẹp lắm

Tiếng gió thổi vi vu

Chim chiền chiện lích chích

Chim gáy gù cúc cu.

 

Hoa nở đua sắc thắm

Ong bướm rộn ràng bay

Trời cao xanh vời vợi

Lộc biếc tròn vòm cây.

 

Chú thấy một cây táo

Trái chín đỏ trĩu cành

Chú vội trèo lên hái

Chẳng phân biệt chín, xanh.

 

Nhưng chú bị vướng mũi

Vào cành thấp cành cao

Nên tay không với tới

Và chẳng được trái nào.

 

Chú ước mũi biến mất

Vì cần gì nó nào

Chỉ một miệng là đủ

Nhai, nuốt thứ ngọt ngào.

 

Tai không có cũng tốt

Ăn uống cần gì tai

Tai chỉ thêm vướng víu

Vào lúc nuốt, lúc nhai.

 

Mọi người đứng gần đó

Thấy vậy đều ngạc nhiên

Tại sao không cần mũi

Không ngửi, thở chết liền.

 

Họa mi bay đến hỏi

Tại sao không cần tai

Sao nghe tiếng tôi hót

Những âm thanh sớm mai…

 

Nếu bạn không có mắt

Sao bạn thấy chúng tôi

Rực rỡ và thắm biếc

Thì sống uổng một đời.

 

Mũi Dài nghe chợt hiểu

Chẳng thiếu được thứ gì

Giữ tất cả sạch sẽ

Ăn táo tìm sào đi.

 

TỐNG TRUNG