Tự bạch

Tự bạch
Bởi tôi đa tình cho đêm ấy trăng nghiêng cho trăng hóa thuyền ai lênh đênh không bờ bến lung linh quá, tôi sợ niềm sâu kín sợ dào lên tiếng sóng ngả nghiêng thuyền

(Ảnh: Nhà thơ Kim Chuông)


TỰ BẠCH

(Kim Chuông)


Bởi tôi đa tình cho đêm ấy trăng nghiêng

cho trăng hóa thuyền ai lênh đênh không bờ bến

lung linh quá, tôi sợ niềm sâu kín

sợ dào lên tiếng sóng ngả nghiêng thuyền


tôi tự mình góp lửa. Tự nhóm nhen

để làm khổ ngọn gió chiều cuối phố

để trời lặng tôi vẫn còn giông tố

còn gió bay, cát bụi mịt mù đường


tôi hằng tin ngàn sau mãi vẫn còn

em mười tám vòm xanh đang tỏa mát

nào ai biết một chiều kia đổi khác

bóng cây chờ ngơ ngẩn dáng đơn côi


tự tôi làm chua xót mãi tôi thôi

vì em đấy, “Nữ hoàng” riêng tôi biết

riêng tôi mượn chùm mây xanh làm thiếp

mượn vì sao ca hát rước dâu mình


tôi sinh ra để sống với nỗi niềm

dù cay đắng trong tôi thành giọt đọng

mai trời đẹp tiếng chim về ngọt giọng

tôi thành người trả giá chọn lời vui


người đa tình đến thế là tôi

nào em đã nói gì trong xa lắc

phần mơ mộng tôi nhận về mình hết

xin trao em hoa nở giữa tay cầm.