Tự thán

Tự thán
Sinh ra để làm luật Mà còn thích làm thơ Khi cái đầu cần lạnh Trái tim lại ngẩn ngơ. Có phải là duyên nghiệp Trổ quả ở trần gian ? Mang cái danh “luật sĩ” Vẫn đa tình, đa đoan ?

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


TỰ THÁN

(Nguyễn Minh Tâm)


(I)

Sinh ra để làm luật

Mà còn thích làm thơ

Khi cái đầu cần lạnh

Trái tim lại ngẩn ngơ.


Có phải là duyên nghiệp

Trổ quả ở trần gian ?

Mang cái danh “luật sĩ”

Vẫn đa tình, đa đoan ?


Khi yêu, yêu đến bạo tàn

Khi cần khô, cứ nồng nàn mà khô


(II)

Sau những giờ căng thẳng
Bao án từ hồ sơ
Ta để hồn sâu lắng
Nhấm chút buồn làm thơ

Bao nhiêu là thân phận
Vón lại thành nỗi đau
Hồn thơ bay lãng đãng
Biết lạc về nơi đâu?

Bao bài thơ đã viết
Chẳng đọng lại được gì
Nỗi niềm như  hóa đá
Biết bao giờ trôi đi

Ta vẫn phải đọc án
Vẫn làm thơ khi buồn
Giữa cuộc đời dâu bể
Cháy mình trong cô đơn!!