Tự tình

Tự tình
Thơ nắm tay tôi nối người tình Về từ kiếp trước đến kiếp sau Hoa lá ngát hương thơm hiện tại Nàng chỉ yêu tôi, chẳng với ai Thơ nhấc bổng tôi tới tận trời Cao xanh lồng lộng biển mây trôi

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


TỰ TÌNH

(Nguyễn Quốc Văn)


Thơ nắm tay tôi nối người tình 

Về từ kiếp trước đến kiếp sau

Hoa lá ngát hương thơm hiện tại

Nàng chỉ yêu tôi, chẳng với ai


Thơ nhấc bổng tôi tới tận trời

Cao xanh lồng lộng biển mây trôi  

Mặt trời đỏ quá, trăng vàng quá

Tôi thấy bóng người, chưa thấy tôi 


Thơ níu ngã tôi xuống đất đai

Sông máu núi xương hóa tượng đài 

Nằm im trong đất nghe thơ hỏi

Hồn dại khờ kia chết vì ai


Thơ kính cẩn dâng mẹ cha tôi 

Sợi khói tàn nhang cúi trước đời 

Biết trong hơn suối, cao hơn núi

Hiếu thảo, mẹ cha khuất núi rồi 


Thơ sống cùng tôi, mất vì tôi 

Lao tâm khổ tứ cất lên lời 

Luân hồi câm lặng giời bắt tội 

Kiếp này chỉ được nói bằng thơ…