Tự tình xuân

Tự tình xuân
Người ta thoát chốn thị thành, Về quê ăn Tết, bon nhanh đường về. Mình thì đang ở dưới quê, Ăn xong, ngủ dậy, ra hè ngắm sao.Ở thành chẳng thấy sao nào,Về quê chi chít, ngàn sao ngập tràn.Cuồn cuộn sao, sáng sông Ngân,Thương cho Chức Nữ đợi ngần ấy năm...

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)

TỰ TÌNH XUÂN
(La Vinh)


Người ta thoát chốn thị thành,

Về quê ăn Tết, bon nhanh đường về.

Mình thì đang ở dưới quê,

Ăn xong, ngủ dậy, ra hè ngắm sao.


Ở thành chẳng thấy sao nào,

Về quê chi chít, ngàn sao ngập tràn.

Cuồn cuộn sao, sáng sông Ngân,

Thương cho Chức Nữ đợi ngần ấy năm...


Hết ăn ngủ, hết thức nằm,

Nôn nao mình lại xăm xăm đi về.

Lá đuổi lá, đường vắng hoe,

Vào nhà như thể mình chưa có nhà.


Tết còn nhơ nhởn đâu xa,

Mình la cà, tận bôn ba cuối trời.

Ôm Thân, một góc phòng thôi

Trăm Thân nữa, đã rong chơi thửa nào?


Rong chơi trong sắc hoa đào,

Lâm râm mưa bụi, hương ngào ngạt thơm.

Đi trong vàng rực mai vờn,

Lặng nghe hoa khế tím vườn nhà ai.

Hồn Xuân hổn hển bẻ bai,

Dáng Xuân quấn quýt, một hai, mấy, vài


Hôm nay, ngồi với Xuân đây

Tự tình Xuân. Lặng phút giây đàn chùng

Ngắm Xuân cho hết rưng rưng

Cho lòng ta nở, nở, nở từng Xuân qua...