Tự trách

Tự trách
Em đi phố nhỏ bỗng buồn tênh Nhặt cánh bằng lăng thấy chạnh lòng Miên man trống vắng nghe chiều xuống Gió thổi hồn tôi tới nơi nào Đêm về tôi thức với ngàn sao


(Ảnh: Đặng Văn Tôn)

TỰ TRÁCH

(Lương Duyên Thắng)


Em đi phố nhỏ bỗng buồn tênh 

Nhặt cánh bằng lăng thấy chạnh lòng 

Miên man trống vắng nghe chiều xuống

Gió thổi hồn tôi tới nơi nào

Đêm về tôi thức với ngàn sao 

Trời khuya làm bạn với chị Hằng 

Lặng nghe tiếng gió, ôi xa vắng

 Ý ới ngoài sông tiếng gọi đò

Lặng nghe tiếng sóng triền sông vỗ 

Khắc khoải trong lòng một chút mong 

Tự trách lòng mình chưa đủ rộng 

Để thuyền xa bến, nhớ nôn nao.