Về eo gió ngày không gió

Về eo gió ngày không gió
Bất chợt về Eo Gió để tìm em Bởi cơn nắng cứ chói chang mời gọi Lênh chênh níu bước chân vào đá sỏi Ngọn xương rồng bên lối đứng trơ trơ Anh không còn mơ mộng để làm thơ

(Ảnh: Pixabay)


VỀ EO GIÓ NGÀY KHÔNG GIÓ

(Trương Minh Hiếu)

 

Bất chợt về Eo Gió để tìm em

Bởi cơn nắng cứ chói chang mời gọi

Lênh chênh níu bước chân vào đá sỏi

Ngọn xương rồng bên lối đứng trơ trơ

 

Anh không còn mơ mộng để làm thơ

Vần điệu cũ ngổn ngang đành bất lực

Dấu chấm than hững hờ buông đúng lúc

Còn thừa ra một dấu hỏi cho mình

 

Anh mơ hồ kéo ngược cánh buồm xinh

Thuyền miễn cưỡng trườn lên đầu con sóng

Chiều về bến, im gió, buồm vô vọng

Biển âm thầm xát muối mặn vào đêm

 

Eo Gió về ngày nắng, vắng hình em

Anh lơ ngơ đủ hai lần biết dại

Ngoài khơi xa dẫu gió là mãi mãi

Vòng tay xưa, Eo Gió có đâu còn

 

Quy Nhơn, 4/2025