Vết cắn

Vết cắn
Những kẻ yêu nhau nhớ đến tận cùng Cắn vỡ vỏ hạt âm thầm dĩ vãng Có khi nào cắn trái buồn cay đắng Em thương mình rồi trách tệ bạc anh?

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


VẾT CẮN

(Nguyễn Quốc Văn)


Dẫu em cắn vào đâu anh cũng chịu 

Này mắt, này môi, này tai, này tóc

Và đây nữa, kia là tim là óc

Có gì đâu chỉ những nốt cắn yêu?


Có gì đâu nếu em cắn vào chiều 

Cắn vào gió khâu trời mây liền lại

Cắn vào nắng phơi tình ta khờ dại

Những kẻ yêu nhau chưa lúc nào khôn?


Những kẻ yêu nhau nhớ đến tận cùng 

Cắn vỡ vỏ hạt âm thầm dĩ vãng

Có khi nào cắn trái buồn cay đắng

Em thương mình rồi trách tệ bạc anh?


Anh góp hoàng hôn đắp vết cắn bầm

Răng hạt lựu trên thịt da đã lặn?

Chỉ cái dấu nơi hẹn hò nguyên vẹn

Trên nền trời vẫn lơ lửng vầng trăng...