Viết tặng mình tuổi 45
- Thứ sáu - 05/05/2023 10:55
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
(Ảnh: Đặng Văn Tôn)
VIẾT TẶNG MÌNH TUỔI 45
(Phan Hà)
Em viết thơ tình cho mình khi qua tuổi bốn lăm
Nét chữ tay run, nghiêng nghiêng như dốc đời, vời vợi.
Câu thơ tựa mảng mây, trôi phía núi.
Cuốn theo mấy độ xuân thì...
Mênh mang câu chữ Xuân đi
Bỗng giật mình khi chẳng còn đôi mươi.
Mọi thứ đã cuốn trôi
Em đã đi qua nhiều dốc núi đồi
Phiến đá chênh vênh, sợ độ cao thăm thẳm.
Không chút con người, chiều cuối ngày cứ bấu víu lấy em.
Em đã đi qua những chiều tối nhá nhem.
Cố tìm cho mình một một mỏm đá cũ
Em sợ lắm đêm thu tàn tỉnh giấc.
Thon thót giật mình vô số những cung tên
Trả cho em tháng ngày cũ bình yên
Em dự cảm những gì đã đến
Bởi trước anh những con người dễ mến
Vẫn bị chôn vùi tên tẩm độc của anh
Anh yêu quái, mặc áo màu xanh
Đội lốt con người, dụ đời mê hoặc.
Đã một thời, em tôn thờ anh,
Người đàn ông xây toà nhà bằng cát.
Chỉ khi gió, phong ba, bão táp
Em nhận ra rằng, anh chẳng khác yêu tinh.
Nghĩ lại thấy thương mình, thương cho người khác.
Khi chưa hiểu, anh xây tòa đài bằng tháp
Chẳng qua cũng dối lừa thiên hạ cả thôi
Anh con người, biết nằm võng, đưa nôi
Biết trải qua đói nghèo cơ cực
Em vẫn vững tin, những gì hạnh phúc ...
Anh nhỏ bé , chẳng tài cán gì, chỉ giỏi mưu mô xảo quyệt.
Giả dối thế nào, anh vẫn lộ diện là anh
Chân trời màu xanh
Anh tẩm cung tên bằng thuốc độc
Nhưng anh ơi, một ngày không xa
Em tin, nhân thế sơn hà
Sẽ hiểu anh, con người giả dối
Người đàn bà sau bốn mươi, cái tuổi không còn xoan.
Thảng thốt khi mỗi độ xuân ngang qua cửa.
Cố níu thời gian trôi đi lần nữa.
Vùi sâu, chôn giấu lửa lòng...
Vẫn mong anh quay đầu
Tìm cho mình đến đậu...
Bến bình yên nào em đã thấu
Vẫn dệt tơ vàng, mong gió đến
Mang em đi
Phan Hà