Với biển

Với biển
Tinh khôi biển trời nơi ấy vào Thu Nắng mướt lá hoa, nắng nhòa bãi đá Mây ngút ngát đằm mình trong sóng cả Đoạn đường nào gió hát tóc miên man.


(Ảnh: Hoài Nam)


VỚI BIỂN

(Trần Huyền Tâm)


Tinh khôi biển trời nơi ấy vào Thu 

Nắng mướt lá hoa, nắng nhòa bãi đá

Mây ngút ngát đằm mình trong sóng cả

Đoạn đường nào gió hát tóc miên man.

 

Ngâu đi rồi xanh còn lại mênh mang

Con sóng vỗ thương về nơi bờ cát 

Cánh buồm trắng thảnh thơi niềm khao khát 

Cánh chim trời bát ngát những đường mây.

  

Em thấy gì từ ký ức nơi đây

Mà bước chân ngẩn ngơ con đường vắng

Đêm dài thế mà ngày thì chợt ngắn

Bãi đá chơ, sương buốt, trăng gầy.

 

Trời trở mình trong một thoáng heo may

Biển cứ nhắc nỗi niềm xa xôi lắm

Có con sóng miệt mài cùng sợi nắng

Thắp ấm miền thương nhớ nẻo không em.