Vu vơ

Vu vơ
Nhện buồn giăng một sợi tơ Thẫn thờ day dứt giữa bờ lá xanh Hoàng hôn cho nắng mong manh Chờ khi đêm xuống mà thành hư vô


(Ảnh: Lê Thu)

VU VƠ

(Bùi Yến)


Nhện buồn giăng một sợi  tơ

Thẫn thờ day dứt  giữa bờ lá xanh

Hoàng hôn cho nắng mong manh

Chờ khi đêm xuống mà thành hư vô


Qua nhau nhặt nhạnh vu vơ

Chút đau cũng lượm từ câu thơ tình

Bởi yêu vốn dĩ  vô hình

Sao tôi vẽ được nỗi mình nhớ nhung


Thế là cất đến tận cùng

Mượn đêm tôi giấu nỗi buồn của tôi

Thế là chẳng chút chơi vơi

Người không ngoái lại 

chỉ tôi ngược đường