Vui nhìn lên, buồn nhìn xuống

Vui nhìn lên, buồn nhìn xuống
“Nhìn lên thì chẳng bằng ai, Nhìn xuống thấy chẳng có ai bằng mình” Tưởng rằng phân biệt trọng khinh, Ai ngờ tiên tổ dạy mình rèn tâm.

(Ảnh: Kim Anh)

VUI NHÌN LÊN, BUỒN NHÌN XUỐNG

 

(Bùi Đại Dũng)
 

“Nhìn lên thì chẳng bằng ai,

Nhìn xuống thấy chẳng có ai bằng mình”

Tưởng rằng phân biệt trọng khinh,

Ai ngờ tiên tổ dạy mình rèn tâm.

 

Khi vui trời đất vui cùng,

Khi vui vui quá thì hồn như say,

Lòng như men rượu ngất ngây,

Đời như một sớm nắng đầy hoa thơm.

 

Buồn thì bão táp mưa tuôn,

Nhìn quanh chỉ thấy tủi hờn đêm đen.

Sao vui cần phải nhìn lên?

Sao buồn lại phải cúi nhìn dưới chân?

 

Ngước nhìn đâu chỉ nhìn lên,

Ngước nhìn để lượng được phần đáng vui.

Buồn thì cúi xuống bạn ơi,

Được như mình cũng khối người đang mong.

 

Vui quá có đáng vui không,

Buồn quá có đáng nát lòng thảm thương.

Buồn vui là lẽ rất thường,

Chớ buông lung mắc đêm trường nhị biên.