Xin đừng trách

Xin đừng trách
Em cứ trách anh không về với cỏ Để sương một mình lấp lánh soi trăng Những khát khao dâng lên từ đất Kết nụ hôn … rơi vỡ trong đêm ! Em cứ trách anh – mưa ướt mùa xuân

(Ảnh: Đại Dũng)


XIN ĐỪNG TRÁCH
(Nguyễn Phương Thủy)


Em cứ trách anh không về với cỏ

Để sương một mình lấp lánh soi trăng

Những khát khao dâng lên từ đất

Kết nụ hôn … rơi vỡ trong đêm !


Em cứ trách anh – mưa ướt mùa xuân

Để hoa đào ngỡ tình chớm nở

Cánh hoa bay lạc trong màu thắm đỏ

Quên trở về, Mai đứng cô đơn.

 


Em cứ trách anh - cơn gió mơn man

Cuốn mây ngàn dạt trôi góc biển,

Để trời lộ da, xanh bẽn lẽn

Lời hẹn hò trơ trọi giữa không gian.


Em trách anh – bãng lãng mùa ngâu

Gió buốt cánh đồng, mây đen xám bụi

Sông nước buồn, tủi sầu chia muôn ngả

Cho bùi ngùi, trang, súng xa nhau.


Em trách anh - núi đá kiêu căng

Đứng thản nhiên dầm chân trong biển lạ

Mặc sóng yêu, ân tình trao mải miết

Xói vào bờ. Cát trắng những cơn đau.


Em cứ trách anh – sao vội quên mau

Đêm nồng say mình tan vào bỡ ngỡ

Nụ hôn anh ấm làn môi em mở

Bàn tay lùa, tóc rối run run.


Em trách làm chi, anh thuộc về quá khứ

Xưa một thời, áo trắng tinh khôi

Cánh Phượng hồng ép hồn anh trong vở

Cô ấy qua đò, đánh rớt một chiều đông ...


Lạnh lắm em, chẳng bao giờ ấm lại

Dẫu ngọt ngào – tóc rối – ôm em.


22.09.202