Xóm Nghê quê tôi

Xóm Nghê quê tôi
Trung Bản ơi, Người là nỗi nhớ Đi suốt đời phía trước vẫn Xóm Nghê Vẫn hoa xoan phủ dày ngõ nhỏ Vẫn lời ru kẽo kẹt trưa hè Con cò còn đậu ngọn tre Con đê còn lối đi về chị tôi?

(Ảnh: Xuan Nguyen)


XÓM NGHÊ QUÊ TÔI

(Nguyễn Văn Thông)

 

Trung Bản ơi, Người là nỗi nhớ

Đi suốt đời phía trước vẫn Xóm Nghê

Vẫn hoa xoan phủ dày ngõ nhỏ

Vẫn lời ru kẽo kẹt trưa hè

Con cò còn đậu ngọn tre

Con đê còn lối đi về chị tôi?

Vẫn còn đây thuở thiếu thời

lũn cũn chạy theo câu hát

nhão nhoét đường mưa nặng hạt

cong vênh đồng nắng hanh vàng

Mùa đông còn gió bấc sang

Mùa xuân còn hội cho làng ngất ngây?

Loang loáng đâu đây ánh đèn chiếu bóng

em vụng dại bàn tay lóng ngóng

tôi ngây ngô đến độ dại khờ

Có còn xưa của ngày xưa

và còn nay của bây giờ không em?

để cùng gánh nước, quấy phèn

cho em trong vắt một miền chiêm bao

Quê hương cay đắng, ngọt ngào,

đói no, sướng khổ trộn vào thành thơ