Xuân muộn

Xuân muộn
Giá xuân này em đến được nơi anh Thăm đỉnh núi cao bốn mùa mây phủ Đón cái rét nơi đầu nguồn con lũ Cảm hanh heo chút nắng gió quê người.

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)

XUÂN MUỘN
(Trần Huyền Tâm)


Giá xuân này em đến được nơi anh
Thăm đỉnh núi cao bốn mùa mây phủ
Đón cái rét nơi đầu nguồn con lũ
Cảm hanh heo chút nắng gió quê người.
 
Đông tàn rồi, rét vẫn mải cuộc chơi 
Phong sương buốt cả nụ mầm búp lá 
Rừng quan tái gối giấc chiều lên đá
Trăng hạ huyền trầm mặc bóng cô liêu. 
 
Phải cao xanh đang nhắn nhủ đôi điều
Muốn tàn đông tự mình thay áo mới
Hay tại em cứ lần chần chưa tới
Để một trời quan tái ngẩn ngơ trông.
 
Chỉ là muộn chút thôi… anh đừng nghĩ viển vông
Gió đã hát, nắng đã hồng rồi nhé
Kìa đàn én nghiêng chao đôi cánh nhẹ
Và mùa xuân đang líu ríu theo về.
 
1/1984
THT
----
(*) Quan tái: Nơi biên ải xa, chỉ một nơi rất xa quê nhà.