Alena
- Thứ hai - 13/10/2025 10:56
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này


(Ảnh: Pixabay)
ALENA
(Nguyễn Phương Thủy -
tiếp theo của Củ su hào nó còn có rễ - Những chuyện chưa biết hết)
Alena nhắm mắt. Ngón tay cô vẫn run. Phải chăng nó đang tải một luồng điện đã nảy sinh giữa hai cơ thể. Cô thấy ấm, mềm... môi anh thoáng chạm bờ vai. Như một làn sương mơn man, anh hôn vào gáy, vào tai cô… Một cảm giác quen thuộc mà khó tả lại ào đến trong cô, bất ngờ và hoang dại như một cơn sóng ngầm trồi lên xô bờ cát. Cô là cát, đúng thế. Xộn xạo, từng hạt nhỏ lên tiếng… chúng nói gì không rõ… chúng động đậy… giẫy dọn…lan tỏa để rồi lại chụm vào nhau chờ đợi... Cơn sóng ngầm xô… dồn cát về một điểm – rạo rực. Cô xoay người đặt lưng xuống. Cát soãi mình trên bờ. Sơn ngả vào cô, chống hai khuỷu tay lên đệm, tay phải luồn dưới đầu, tay trái dưới bả vai cô. Tóc anh chạm trán, chạm má cô. Môi anh chạm mũi, chạm môi cô. Một cơn sóng ngầm tiếp theo dội đến. Cát chìm vào trong cát. Nước chìm vào trong nước. Vị mặn đậm đà của biển thấm bờ, loang loáng ướt. Cô cảm thấy thân thể anh, nhịp đập trong ngực anh như là của chính mình. Một niềm hân hoan dậy lên trong cô. Vòng tay anh siết mạnh.
***
Chuông nhà thờ thong dong điểm giờ. Sơn bưng khay đựng cà phê, sữa và đường đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường mời cô. Anh cầm một ly rồi lại chui vào chăn ngồi cạnh cô. Mùi thơm của cà phê tỏa khắp phòng. Alena nhắp một ngụm nhỏ và cảm thấy vị đậm đặc, ngọt đắng, ngậy bùi lan tỏa… Bình yên! Mãn nguyện. Cô thích cà phê từ khi còn đang đi học. Lần đầu tiên cô uống cà phê là do đi chơi với Lyly, một cô bạn… chao, một cô bạn thật đặc biệt.
Lyly và Alena thân nhau quấn quýt từ khi mới vào trường. Mùa hè Lyly hay rủ Alena về chơi với ông bà ở Český Krumlov, một thành phố xinh xắn bên dòng sông Moldau. Căn nhà nằm ngay bên bờ sông. Một vườn cây xanh mát ông bà trồng cà chua, táo… Đó là những ngày nghỉ tuyệt đẹp của Alena. Mỗi khi đến trường Lyly đã chờ sẵn Alena ở cổng và hai đứa ríu rít đi vào lớp. Lần nào cũng có chuyện để kể, mặc dầu vừa mới gặp nhau hôm qua. Sinh nhật của Lyly không bao giờ Alena vắng mặt, ngược lại cũng thế. Hết giờ học Lyly thường không thích về nhà. Nó giải thích "bố mẹ tao có ở nhà đâu, tao mà đi thông đêm cũng chẳng ai để ý". Nó tiêu tiền rất thoải mái. Bố là luật sư. Mẹ làm cố vấn kinh tế cho McDonald's. Dầu vậy Lyly không tôn trọng bố mẹ. Nó thường tỏ thái độ bất cần khi nhắc đến họ. Nó giống mẹ, mái tóc vàng óng, cái mũi hơi hếch và đôi mắt sâu, màu xanh thẫm xen lẫn màu tro xám. Tuổi mười lăm mà nó vẫn dong dỏng, chân dài, chưa có dấu hiệu gì của thiếu nữ. Alena thì ngược lại, tròn trịa như một trái táo thơm, má đỏ ửng, môi mọng như quả anh đào và mái tóc nâu quăn tự nhiên ôm lấy khuôn mặt lúc nào cũng tươi vui. Alena tưởng tình bạn sẽ không bao giờ thay đổi. Đến một ngày Lyly không đón cô ở cổng nữa. Sinh nhật Lyly không mời Alena. Kỳ nghỉ hè Lyly đón một bạn khác trong lớp về nhà ông bà. Alena buồn nhưng chẳng có cách gì để gần bạn. Lyly ăn mặc khác hẳn xưa, rất nghịch ngợm. Váy ngắn, quần thủng đầu gối và son phấn cầu kỳ. Quanh Lyly tụ tập một đám bạn bè mới. Chúng theo Lyly đi hút thuốc, bia rượu và còn thử những thứ gì nữa không biết. Nó trở thành thần tượng của đám bạn ấy. Alena nghĩ, đã thế mình cũng thật ngầu để xem đứa nào muốn gần đứa nào hơn? Alena xẻ một đường dưới mông cái quần bò cô mới mua, nhuộm tóc đen kít, kẻ mắt đen xếch, đánh gò má cao, mặc áo hở bụng khoe cái khuyên bạc đeo lửng lơ ở rốn. Nghênh ngang cô đến trường. Mắt nhìn thẳng phía trước, mặt vênh, cái giầy đen cao cổ, đế chắc như một cục gạch nện xuống hành lang, cô bước. Chẳng bao lâu đã có mấy đứa con trai để ý, rồi đến đám con gái ở lớp dưới bắt quen. Chúng theo cô và tụ tập quanh cô trong giờ ra chơi. Alena hãnh diện, thầm theo dõi phản ứng của Lyly. Đến một ngày Lyly gọi Alena rủ đi dự tiệc của một bạn trai. Alena mừng lắm, diện một chiếc váy ngắn vừa đủ che mông, bó sát người, màu da. Cô tô môi màu tím đậm, đánh thêm chút quầng mắt màu xám. Lyly nhìn Alena vẻ bằng lòng và đưa cô vào giới thiệu với các bạn. Đó cũng là lần đầu tiên Alena uống cà phê và thức đến sáng. Hôm ấy và cả những buổi tối chơi bời về sau với Lyly đều như thế. Nghĩa là khoảng mươi người trai gái, quen và lạ, tuổi từ mười lăm đến mười tám. Ăn ít, uống nhiều và hút thuốc. Chúng bật nhạc to, nhảy, nói cười ầm ĩ và có đôi kéo nhau vào góc phòng hôn hít. Alena nửa vui mừng, nửa thấp thỏm ngại ngùng nhưng vẫn cố gắng coi mọi chuyện là "thường thôi!". Đám con gái khoe với nhau về kinh nghiệm với đàn ông của mình. Lyly kể một cách tự hào rằng nó đã làm cái chuyện ấy: "sướng ra phết". Cái mặt nó già hẳn đi, trán như xám lại khi nói câu ấy. Đứa khác thì kể về những chiếc hôn của những người đàn ông trẻ hoặc thanh niên choai mà chúng gặp ở quán rượu vào những buổi tối la cà. Alena lặng thinh vì chẳng có chuyện gì để khoe. Lyly ném sang Alena một cái nhìn như thách thức, như miệt thị. Tức giận lại nổi lên trong lòng cô.
Một tối mùa đông, khi ấy Alena đã sang tuổi mười sáu. Cô được phép vào sàn nhảy. Đảo mắt một vòng cô gặp ngay một bàn toàn con trai đang hau háu nhìn xuống sàn. Nhạc disco ầm ĩ, dồn thúc. Cô đứng giữa sàn đánh mông, xõa tung tóc vật đầu sang phải, sang trái. Hai tay giơ quá đầu. Cái váy đã cộc được kéo lên cao hơn chút nữa. Một người con trai khá to cao lừ lừ đi đến nhảy sát sau lưng cô. Nó áp dần người vào lưng cô. Alena để yên, ngoáy mông theo nhạc, nóng bừng cọ vào người nó. Nó cầm một tay cô. Tay khác đặt vào bụng cô và áp sát hông vào cô. Một mùi nước hoa đàn ông phả mạnh vào vai, quấn quanh cổ và lùa vào gáy cô. Alena có cảm giác như trong nước hoa có rượu nồng làm cô say, đúng thế, say lao đao. Người nặng dần, cô dựa vào nó. Quanh cô là chùm điện màu, là bóng người to nhỏ nhảy múa, là nó – người con trai lạ phía sau, cô còn chưa rõ mặt. Nhưng điều đó có quan trọng gì đâu? Cô có cần biết nó là ai đâu? Chỉ một lần thôi… để tối mai, trước đám bạn ăn chơi của Lyly cô sẽ kể… cô sẽ có chuyện thật để kể… không phải vừa khoe vừa bịa như chúng nó. Khi ấy thử xem Lyly có còn dám liếc mắt khinh rẻ cô nữa không? Hết bài nhạc đứa con trai lôi cô về bàn cùng mấy đứa khác. Chúng mời cô cocktail, mời cô thuốc lá. Hai đứa ngồi cạnh cô thật sát. Một đứa vòng tay ôm mông cô. Chúng nháy mắt nhau, gật đầu rồi đứng lên kéo cô sang phòng nhỏ bên cạnh. Nơi ấy nhạc nhỏ hơn, không có sàn nhảy nữa. Từng góc riêng lẻ khuất sau rèm thưa lớt phớt. Những chiếc sofa to, màu đỏ. Alena để mặc mấy đứa con trai ve vuốt. Cô nghĩ rằng có lùi lại thì cũng quá muộn rồi. Cố chút nữa thôi. Cô uống tiếp, tất cả những gì mà chúng mời. Trong mơ cô thấy đâu nhói chỗ bụng dưới. Đã quá nửa đêm, cô uể oải, xộc xệch đứng lên định về. Nó, người con trai khá to cao ấy dìu cô ra ngoài phố, gọi tắc xi trả tiền cho cô về. Alena còn nhớ cảm giác đau đớn bần thần như vừa đánh mất cái gì thoáng hiện lên trong đầu nhưng cô đã gạt đi vì một niềm hoan hỉ trỗi dậy mạnh hơn. Cái đau của cơ thể có nhằm nhò gì đâu? Từ ấy, sau khi cả lũ con gái được biết Alena đã không còn trinh nữa, đã thực sự từng trải, chúng nể vì ra mặt và Lyly để cô yên.
Mười tám tuổi, Lyly đã làm một chuyện tày trời. Trong đêm sinh nhật Lyly mời trên ba mươi khách tới dự và yêu cầu mọi người quây thành vòng tròn. Nó đứng ở giữa, từ từ cởi áo, tụt váy... trần trụi rồi hỏi „đứa nào muốn bắt đầu?“. Một đứa, hai đứa… cả trai lẫn gái. Alena đứng như chôn chân, nhìn. Những đứa còn lại cười nói hò hét, cũng có đứa mặt thộn ra, một vài đứa chụp ảnh, quay phim, có đứa thì che mắt… Alena thấy buồn nôn. Mấy đêm sau Alena vẫn không ngủ được. Người rộc đi. Bố mẹ tưởng cô ốm.
Đấy cũng là năm cô đi học nghề. Từ đó Alena không gặp Lyly nữa. Cô không muốn liên lạc với Lyly. Cô cũng không đi chơi. Thấy con trai là Alena tránh. Cô chỉ thích đi dạo một mình.
Một chiều đông trong thành phố cổ Praha. Dòng sông hi hút gió thổi. Tuyết bay từng bông trắng xốp. Những cành cây nâu sẫm đã đựng một lớp tuyết dầy. Trời lạnh dưới không độ. Alena kéo chiếc khăn che kín cổ. Chợt cô nhìn thấy một người con trai đứng một mình trên bờ, đầu ngửa cao đón tuyết rơi vào mặt. Hai tay dang rộng. Cô thấy ngồ ngộ, đi qua tò mò liếc mắt nhìn. Một thanh niên á châu, tóc đen nhánh. Đôi mắt đen gần như còn ngây thơ, lóng lánh nước. Cái mũi đã đỏ lên vì lạnh. Nụ cười tươi… đôi môi dầy quyến rũ.
Người đó giờ đang ngồi cạnh cô. Alena dựa đầu vào vai anh, tủm tỉm cười. Chiều đông hôm ấy và chủ nhật hôm nay… thấm thoát đã hai năm rồi cô và anh thành đôi. Sơn sang đây đi làm, anh có hợp đồng lao động cho bốn năm. Alena không muốn nghĩ tiếp nữa. Cô quay sang ôm anh nũng nịu: Hôm nay Sơn cho em ăn phở hay ăn cơm?“
24.09.2025
còn nữa