Bến Vời
- Chủ nhật - 25/08/2024 18:06
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
(Ảnh: Lê Thu)
BẾN VỜI
(Nguyễn Linh Khiếu)
Đêm ấy mình ngủ ở khách sạn Hương Giang. Từ ban công ngắm vầng trăng thượng tuần sóng sánh mênh mang sông nước không gian thật hư ảo lạ lùng. Gần sáng xuất hiện một giấc mơ lạ.
Mơ rằng mình ngồi trên một con đò nhỏ do một cụ già thấp bé chèo ngược dòng Hương Giang. Nước chảy lơ thơ trăng suông lạnh lẽo. Hai bờ cây đung đưa gà gật ngủ. Ngồi cùng thuyền nhưng gương mặt cụ thật mờ mịt không sao nhìn rõ. Thuyền đi qua một miền cây cối rậm rạp âm u thì thấy một cây cổ thụ to lớn đứng một mình bên bến nước. Dưới gốc cây có một ngôi miếu nhỏ. Lập lè ánh nến và khói hương vương vấn bay ra. Mơ hồ trong gió có mùi hương lạ.
Mình hỏi đó là bến gì. Cụ bảo đó là bến Vời. Rồi cụ đần đà kể. Ngày xưa có hai nàng công chúa mới lớn xinh đẹp tuyệt trần du thuyền sông Hương. Đến đây thấy cảnh lạ sơn thủy hữu tình bèn dừng thuyền xuống tắm. Rủi thay vừa xuống nước cả hai chìm nghỉm. Thấy thế bốn năm cung nhân cùng nhảy xuống cứu. Nhưng tất cả không ai sống sót. Đức vua vô cùng thương xót đã xây dưới gốc cây sa cổ thụ một ngôi miếu thờ các công chúa và cung nhân. Cụ còn nói quanh cây sa có một vạt cỏ ngừng quanh năm tươi tốt mùi thơm rất kỳ lạ. Ai ngửi phải mùi hương ấy đều quên hết sự đời.
Từ đó các vương phi công chúa cung nữ gia nhân hay đàn bà con gái ở Kinh thành có điều oan trái đều bơi thuyền đến bến Vời mà trẫm mình xuống đó. Tương truyền đã có hàng trăm người quyên sinh nơi bến Vời. Phía sau bến nước là nghĩa địa những người xấu số. Ngôi miếu dưới gốc cây sa trở thành nơi thờ cúng chung cho những vong linh oan khuất miền sông nước này.
Sáng hôm sau theo thuyền lên chiêm bái chùa Thiên Mụ mình để tâm tìm kiếm bến Vời. Mình nhớ như in có một ngôi miếu nhỏ cổ kính dưới bóng một cây cổ thụ rất to lớn ngay bên dòng sông Hương. Thế nhưng không thấy. Mình nói với cụ già lái đò về chuyện bến Vời cây sa và cỏ ngừng. Cụ cười mà rằng cả đời cụ từ nhỏ đến già sống bằng nghề chài lưới và chèo đò trên sông Hương. Không ngõ ngách nào của sông Hương là cụ không tới. Tuyệt nhiên chưa bao giờ nghe nói đến chuyện bến Vời cây sa và cỏ ngừng. Nói rồi cụ đưa mắt nhìn mình vô cùng ái ngại.
(Chân mây - Nxb Hội nhà văn 2024)