Bôi mỡ vào người
- Thứ hai - 02/10/2023 10:19
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
(Ảnh: Lê Thu)
BÔI MỠ VÀO NGƯỜI
(Nguyễn Linh Khiếu)
Nhận được giấy gọi đại học. Bố đưa tôi lên thị xã mua quần áo. Lúc rảnh tôi vào hiệu sách ngó nghiêng. Thấy quyển “Búp trên cành” tôi mở xem. Thật bất ngờ. Ở trang cuối cùng nơi góc cuối cùng có một bài thơ của tôi in ở đó. Nhìn thấy tên mình in trên báo tôi giật bắn người.
Phải mấy giây tôi mới định thần được. Bài thơ này tôi viết năm lớp 8. Đã chép trên báo tường của lớp. Có mấy chú nhà văn về trường. Cô giáo bảo em nào có thơ trên báo tường chép để cô nhờ các chú đọc giúp. Tôi chép mấy bài. Rồi chẳng thấy ai nói gì. Bài thơ được in này là một bài báo tường. Nhưng nó đã bị cắt gần hết. Chỉ còn lại vài câu.
Tôi khấp khởi mang báo về phòng bố. Chú Thầm đang ngồi uống nước trong phòng. Chú Thầm là giáo viên Văn giỏi nhất trường bố tôi. Chú hỏi: Báo gì. Tôi lễ phép đưa chú. Chú lật giở một lượt. Xong chú ném quyển báo xuống bàn. Tôi rụt rè khoe. Báo có in bài thơ của cháu. Chú trợn ngược mắt nhìn tôi. Tôi sợ quá. Tôi run run cầm quyển báo mở trang cuối cùng đưa chú.
Chú đọc đi đọc lại rồi phán. Giỏi. Rồi chú lớn giọng bảo bố tôi. Thằng cu này có khiếu anh ạ. Em viết hàng ngàn bài thơ bao năm nay gửi đủ các báo mà có in được bài nào đâu. Nó là học sinh phổ thông quê mùa mà có thơ in báo thì quá giỏi.
Bố tôi đang rán cá ở ngoài hành lang chạy vào hỏi. Thơ gì chú. Chú Thầm cao giọng đọc ngân nga bài thơ.
Sợ cá cháy bố tôi lại chạy ra bếp.
Chú Thầm nói vọng ra. Nó tài đấy anh ạ. Chắc xúc động vì con được khen nức nở. Bố tôi chống chế. Tôi có biết thơ thẩn gì đâu. Chú Thầm nói lạ nhỉ.
Bố tôi phân trần. Thơ với thẩn. Chỉ sợ bôi mỡ vào người cho kiến nó đốt thì khổ, chú ạ. Nghe bố tôi nói thế. Chú Thầm cười sằng sặc vô cùng khoái chí.