Các cậu và tớ
- Thứ sáu - 23/06/2023 15:20
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
(Ảnh: Trần Bảo Toàn)
CÁC CẬU VÀ TỚ
Tôi đã đến Sa Pa một vài lần. Lần này, trong một phút “không tự mình quyết được”, tôi theo chân các nam thanh nữ tú của Xóm Chém Gió trở lại Sa Pa, với ý định sẽ lên đỉnh Fansipan nơi mà tôi chưa từng được đặt chân tới. Chúng tôi rời Hà Nội khi đất trời bất chợt chìm vào cơn thẫn thờ của Nàng Bân, một người mà tháng Tư năm nào cũng được người ta nhắc đến với sự ưu ái đặc biệt. Hà Nội tuần qua đã có những lúc hè về. Mây nước đã trong hơn, ngọn gió đã tinh khôi với màu nắng mới. Đất trời cũng đã bớt đi cái ẩm ương mà vô cùng đa tình của Tháng Ba. Càng ngày, càng thấy nhiều điều lạ kì và không hề là ngẫu nhiên xảy ra trong đời. Đến vô tư như Trời mà cũng vì yêu chiều một người mà làm khổ nhiều người trong bao kiếp rong chơi đấy thôi.
Ngày thứ nhất của chuyến đi đã trôi qua trong bình lặng. Chúng tôi tới Lào Cai hơi muộn. Lúc đổ bộ xuống khách sạn Ngôi sao, tôi chợt nhận ra trong đoàn có hai chàng sinh đôi mà tôi đã có dịp gặp và chụp ảnh chung trong chuyến đi Thái Nguyên cách đây hơn hai tháng. Nhìn thấy họ ở sảnh khách sạn, tôi tiến lại gần và hỏi: “Hình như chúng mình đã gặp nhau rồi nhỉ?”. Cả hai chàng trai đều lịch sự bắt tay tôi với nụ cười rất tươi. Phải công nhận là hai chàng trai này giống nhau như hai giọt nước, từ dáng vẻ, cách nói chuyện cười đùa cho đến trang phục. Họ giống nhau đến mức tôi chợt nghĩ có khi cả bố mẹ họ cũng phải nhầm lẫn anh là em và ngược lại. Ăn tối xong, đoàn chúng tôi định đi bát phố nhưng rồi cuộc dạo chơi phố phường Lào Cai theo kế hoạch đã bất thành vì bị một trận mưa rào phong kín lối đi.
Ngày thứ hai, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở Lào Cai, đoàn chúng tôi nhằm Sa Pa thẳng tiến. Lúc này, thời tiết khá thuận lợi. Mưa đã dứt và trời đã hửng. Trên đường lên đỉnh Fansipan, tôi lại gặp hai chàng sinh đôi. Nhìn họ thật vô tư, lúc thì hăm hở chạy lên trước, lúc lại nghịch ngợm lùi lại phía sau như trêu chọc mọi người. Đôi lần, họ còn hăng hái nắm tay tôi như muốn kéo tôi cùng leo lên những bậc đá chênh vênh. Thật tiếc là khi lên đỉnh núi, trong cảnh mờ ảo hư thực của đất trời, tôi đã để lạc mất hai chàng trai này. Khi gặp họ vui vẻ nói nói cười cười ở sảnh khách sạn Cao Nguyên, tôi mới biết là họ chỉ lên đến đoạn cận đỉnh thôi. Khi phát hiện ra một trong hai chàng có lúm đồng xu trên má, tôi nói: “tớ cũng có nhá”. Chàng kia lập tức cũng cười rất tươi, kéo tay tôi chỉ lên má mình và nhắc lại câu “tớ cũng có nhá” một cách hồn nhiên.
Thế rồi, kể từ lúc đó, chúng tôi là bộ ba cực thân, xưng hô là cậu cậu tớ tớ, rồi lại chụp ảnh cùng nhau tại sảnh khách sạn. Khi tôi hỏi, “tối qua, cậu có ngủ được không”, thì cả hai chàng đều trả lời rất hồn nhiên: “tớ không ngủ được”. Tôi phì cười trước cái vẻ rất nghiêm túc của bọn họ. Cứ như thể bọn họ đang phải lo nghĩ chuyện quốc gia đại sự gì gì đó ghê gớm lắm ấy, tới mức không ngủ được. Rồi chúng tôi đi ăn tối, hai chàng đã thay nhau nắm tay tôi, dẫn tôi đi qua những con đường hẹp gập ghềnh ở Sa Pa. Để ý kĩ hơn một chút, tôi biết được một chàng tên Bin và một chàng tên Bo. Chắc vì anh em họ giống nhau quá nên tôi cứ bị nhầm lẫn, lúc Bin, lúc Bo, loạn cả lên. Mà cho đến bây giờ tôi cũng không rõ ai là anh, ai là em. Hình như là người tên là Bin đã hỏi tôi: “Cậu lên mấy tuổi rồi?”. Không hiểu sao lúc ấy tôi buột miệng nói dối rằng: “Tớ lên 5 tuổi”, cậu ấy nói: “Bọn tớ 3 tuổi rồi”. Sau câu trả lời không thật của tôi, tôi biết rằng, tôi đã tự đẩy mình vào thế phải đóng vai một cô bé 5 tuổi. Cũng khó phết chứ chẳng đùa, vì tôi không còn nhớ được một cô bé 5 tuổi sẽ phải làm gì với các chúng bạn của mình trong tình huống này.
Sang ngày thứ ba và cũng là ngày cuối cùng đoàn lưu lại Sa Pa, trời lại mưa khiến cho chúng tôi một lần nữa không thực hiện được kế hoạch của mình. Sau bữa ăn trưa, Bin và Bo đã sang ngồi nói chuyện với tôi. Bin đã có một lời thú nhận dễ thương nhất mà tôi từng được nghe: “Cậu ơi, tớ phải nói lại với cậu một chuyện. Tớ nói dối cậu đấy. Tớ lên 5 tuổi chứ không phải 3 tuổi đâu. Như vậy là chúng mình bằng tuổi nhau nhé”. Dường như sau lời thú nhận này, Bin đã chín chắn hẳn lên. Trong hai người thì hình như Bin là người hay nói chuyện với tôi nhất. Bất cứ lúc nào có cơ hội là Bin lại nắm lấy tay tôi, lôi tôi đi, cậu ấy không muốn rời tôi chút nào hết. Cách hành xử rất tự nhiên của Bin và Bo khiến cho chúng tôi đúng là bộ ba rất thân thiết, thực sự chúng tôi là những đứa trẻ đang ở tuổi lên 5.
Tại trạm nghỉ cuối cùng trên đường về Hà Nội, cả Bo và Bin cùng được tôi chiêu đãi món dứa mật ngon lừ đừ. Sau khi ăn mấy miếng dứa một cách ngon lành, Bin nói: “Cảm ơn cậu đã cho bọn tớ một bữa tráng miệng thật ngon”. Sau đó, Bin nói tiếp: “Tớ yêu cậu lắm. Cậu có yêu tớ không?”. Tôi bật cười, vuốt nhẹ vai Bin: “Có chứ, tớ rất yêu quý cậu”. Rồi tôi quay Bo: “Và cả cậu nữa”. Cả hai chàng Bin và Bo sau đó cùng cầm tay tôi hôn nhẹ, rồi cười phá lên. Chúng tôi cùng cười vui như chưa có bao giờ vui như thế. Trước khi lên xe để tiếp tục chặng đường về nhà, Bin và Bo đã đề nghị được ngồi cùng tôi. Bin nói với giọng xúc động: “Cậu ơi. Tớ sắp phải xa cậu rồi. Tớ sẽ phải về nhà với bố mẹ tớ. Tớ nhớ cậu lắm. Lần sau chúng mình lại đi chơi vui nhé”. Rồi chúng líu lo ríu rít, hát hò cười vui suốt cả chặng đường, khiến tôi không lúc nào có thể buồn được.
Khi xuống xe, tôi không kịp chia tay Bin và Bo do hai cậu đang rất tập trung vào trò chơi làm con sứa. Mệt mỏi vì chuyến đi, về đến nhà, tôi đi ngủ sớm, sớm nhất có thể, đúng theo lời khuyên của Anh. Trước khi chìm vào giấc ngủ say, tôi chợt nhớ về chuyến đi Sa Pa lần này, nhớ về hai chàng trai của tôi và lời tỏ tình bất ngờ mà dễ thương đến kì lạ mà tôi đã nhận được. Sao lại cây giống bóng, của giống người đến thế không biết nữa.
Vẫn biết rằng mọi sự xảy ra trên cõi này đều chẳng phải là ngẫu nhiên, đều là có nguyên do của nó, nhưng tôi vẫn thấy bất ngờ trước cái nhân duyên mà bộ ba chúng tôi đã có. Chắc chắn đây là một sự điểm hóa cho tôi. Cảm ơn Bin và Bo, cảm ơn hai chàng trai của tôi, những người đã luôn ở bên tôi, làm cho tôi vui, yêu chiều tôi, nhắc tôi nhớ tới điều tôi cần làm, nhớ lại cả những điều mà tôi đã trót quên đi.
Đến bây giờ ngồi một mình nhớ lại, tôi mới nhận ra rằng, làm một cô bé 5 tuổi dễ hơn là làm người lớn nhiều lắm. Chỉ cần mình chân thật và vô tư thôi. Và một điều thấm thía nữa mà tôi rút ra sau chuyến đi này, nhất là sau khi rời nơi sương khói mờ nhân ảnh trên độ cao 3143m để quay trở về mặt đất, đó là: tôi đã tìm lại được mình khi xuất sắc vào vai một cô bé 5 tuổi.
Trần Huyền Tâm (Tản mạn miền sương khói - NXB Hội Nhà văn - 2019)