Cái tên Văn Hoại

Cái tên Văn Hoại
Chúng tôi sà vào quán theo nó. Biền hiền như đụt ngồi dúi vào một góc ấp úng: - chào em. Hôm nay… các bạn anh khát nước quá… „khát“ – tôi nghĩ thầm – sao không nói luôn bọn anh vừa ăn mắm ruốc kho mặn, đái khai… hì hì hì…


(Ảnh: Pixabay)


CÁI TÊN VĂN HOẠI

(Nguyễn Phương Thủy - tiếp theo của Phía bên kia địa cầu - Những chuyện chưa biết hết Phần I

 

Cô cảm nhận…

 

***

Chúng tôi sà vào quán theo nó. Biền hiền như đụt ngồi dúi vào một góc ấp úng:

- chào em. Hôm nay… các bạn anh khát nước quá… 

 

„khát“ – tôi nghĩ thầm – sao không nói luôn bọn anh vừa ăn mắm ruốc kho mặn, đái khai… hì hì hì…

Nó – cái thằng bạn đẹp trai ngồi ngay ghế giữa, đối diện với cô chủ quán:

- chào em – vỏn vẹn thế rồi lặng thinh.

 

Hứ! Để yên xem nó im lặng được bao lâu. Từ từ ngồi xuống cạnh Biền, tôi lấy hơi sâu vào ngực, thửa giọng thật trầm (trầm nó gợi chiều sâu và chín chắn, mẹ chả dặn thế là gì? Cứ eo éo như vĩ cầm ấy thì không khéo con gái nó tưởng bị hoạn, hề hề…)

 

- Quán em mát thật đấy, chưa uống mà anh đã hết khát rồi. Thể nào anh Biền cứ khen mãi.

 

Biền nhìn tôi ngượng nghịu. Ngồi cạnh Biền tôi thấy mình vững vàng. Dáng bộ cục mịch của Biền chỉ làm cho tôi thêm thanh thoát. Ngồi cạnh nó, cái thằng đẹp trai ấy thì chẳng khác gì đặt bó cải ngồng cạnh hoa hướng dương. Ai mà dại. Nó vẫn lặng thinh, chỉ có đôi mắt là cứ đen, đen sáng lên như ruộng mùa đổ ải trong đêm trăng – hì hì... văn hoa tí cho nó mát người.

 

- Em đọc truyện gì thế, cho anh xem chút được không?

 

Đấy, biết ngay mà, nó bắt đầu đấy. Ừ, mà mình quên béng là nó thích đọc truyện. Vẽ chuyện! Ở ngoài đời đầy thứ nhìn không hết, nghe không cạn, nắn bóp ra cả đống loằng ngoằng chưa đủ hay sao mà còn tiểu thuyết nọ trinh thám kia… Đã thế mình phải cao tay hơn, tí nữa về học thuộc lấy vài câu thơ tình của Xuân Hạ, À à… Xuân Diệu thì chỉ có là hết ý luôn!

 

- Chè ngon quá em ạ, mẹ pha đấy à? (Tán con thì phải nịnh mẹ mà tán mẹ thì phải nịnh con, đúng không nào?). Tôi nhẹ nhàng nói tiếp – em cứ gọi anh là Hoại, Văn Hoại – tủm tỉm cười duyên – xin đừng nhầm là Ăn Hại nhé em!

- Dạ, em đâu dám – cô chủ quán mỉm cười, mắt lấp lánh – (Trời đất sắp nổi bão đây!) Tôi thấy mình lại như đang đưa võng trước biển.

- Ngày xưa khi mang thai anh mẹ cứ mong con gái và đã chọn cái tên Hoài, Mộng Thúy Hoài. Khi anh ra đời mẹ đổi thành Hoại, Văn Hoại, chẳng Quốc Hoại cũng không Tủy Hoại mà đơn giản Văn Hoại – tôi giả vờ xị mặt xuống dỗi hờn – (con gái chả hay thích thế là gì?)

- Em thấy cũng hay đó ạ. Nghe rất văn nghệ sĩ ạ.

 

Hề hề, vào cầu rồi chăng? Thực ra tôi cáu cái tên này lắm. Cái lũ con gái nghịch ngợm cứ viết thêm một nét vào chữ i thành n rồi cười khúc khích. Đã có lần thầy giáo điểm danh "em Vũ Văn Hoạn!" Mẹ khỉ, hoạn thì cũng có đứa chết với tao! Ấm ức rồi cũng phải chịu. Mãi về sau tôi mới biết mẹ ngầm chửi bố tôi là đồ ăn hại. Chỉ biết rượu và ... mà thôi. Giận chồng mẹ đặt tên cho tôi vậy đó. Hy sinh đời con củng cố đời mẹ? Hì, cũng có khi nước chảy ngược dòng, bây giờ hiện đại cái gì chả làm được.

 

Hít hơi mở rộng lồng ngực, thửa giọng bass (là trầm ấy, ghi-ta bass ấy) tôi nói tiếp:

 

- Vậy nên tính anh cũng hơi mơ mộng và thích tất cả những gì có vẻ đẹp nữ tính - Tôi đánh mắt nhìn cô chủ quán và lặng thinh (một, hai, ba… nghe nói ba giây nghỉ giữa chừng như thế này có tác dụng ghê gớm lắm). Anh rất thích cơm nước chăm chút vườn tược giúp mẹ nữa. 

- Chắc anh cũng thích trồng hoa?

- Sao em biết? (hì hì, ai chả thích khen là giỏi tâm lý?)

- Thế em thích hoa gì nhất? (vớ được đề tài dễ ợt rồi, hoa thì ai mà chẳng biết, nó mà hỏi về đàn nhạc thì bỏ mẹ, ăn cắp cũng ko kịp)

- Em thích hoa màu tím anh ạ - (cái giọng sao mà trong, hm, trong như nước mưa tưới cái mo cau non trong vườn nhà ông bà ngoại… ơ, ơ tập trung nào! Em ấy thích hoa tím, hề hề, gì chứ hoa bèo bồng, hoa cà anh hái cho em thoải mái chẳng tốn đồng nào) - Ồ! Sao giống anh thế. Anh đặc biệt thích tím bởi tím là hoàng hôn, là màu của thủy chung…

(Hết ý chưa? Nay chúng mày mới biết tài tao nhé) – khoái chí tôi đánh mắt nhìn Biền đang thồn thộn cái mặt nhìn tôi.

 

Hoàng hôn! Tôi chợt nhớ một chiều đông ngăn ngắt tím. Tôi và mẹ ngồi nghỉ sau một vụ mùa vất vả. Tôi vừa sang tuổi mười sáu, vai đã chớm rộng, lưng đã săn chắc nên giúp được mẹ rất nhiều việc nặng. Nay mới thư thả, tôi mời mẹ chén chè vối chan chát thơm thơm như mùi mồ hôi ủ trong cái khăn quàng đầu mẹ hay cuộn mái tóc dài gọn ghẽ. Mẹ đã ngoài bốn mươi nhưng chẳng ai đoán được đúng tuổi mẹ. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt dài nấp dưới cặp lông mày cũng dài thanh như nét vẽ, à như lá liễu, họ vẫn gọi thế. Tôi lại nhìn thấy ánh mắt cay đắng của mẹ, ánh mắt làm tôi bần thần mà chưa bao giờ hiểu tại sao. Mẹ nhìn ra sân vắng trơ trọi mấy cọng rơm rơi vãi. Hai tay mẹ nắm chặt nhau như giữ cho hoài ức khỏi bùng nổ. „Mẹ sinh con khó khăn lắm, đau cả ngày lăn lộn trên giường ở bệnh viện. Bố con đến thăm mẹ qua loa rồi đi đâu mất. Mẹ tưởng bố đi mua đồ ăn cho mẹ. Cô y tá xinh xắn, chừng ngoài ba mươi khéo léo động viên dặn dò mẹ mấy câu rồi cũng đi mất. Gần chín giờ tối mẹ mới sinh con. Khi con ra đời chỉ có bà bác sĩ đỡ đẻ và một cô hậu lý mới thay ca. Ôm con trong lòng, mẹ run lên vì lạnh. Trời sáng dần mà vẫn không thấy bố đâu.“ - Mẹ nghẹn ngào, ánh mắt nhìn tôi như xoáy vào hồn tôi thương xót rồi lại trống rỗng hoang hoải như vực sâu vừa xoắn hồn mẹ níu về. „ Thực ra bố bị công an bắt giữ đêm ấy, cùng với…“ - mẹ khóc.

- Hây! ko nghe thấy gì à? Về thôi!

Tôi giật mình.

Nó vừa đứng lên rút túi trả tiền thì Biền đã vội vã

- Tớ mời các cậu - vừa nói Biền vừa liếc mắt nhìn cô chủ quán.

- Anh chào em, cho anh đến thăm quán em lần nữa nhé! - Ồ, giọng hơi bị cao, tôi giật mình hạ xuống giọng bass – Chiều chầm chậm lùa hơi biển Tiền Hải về tận nơi này em cảm nhận từ từ cho hồn đậm đà mơ mộng… (Hề hề… giỏi chưa? Toàn huyền với nặng nhé, bass mà lại!) 

 

Đứng lên, tôi đặt lén cái kính râm vào phía trong mặt bàn ẩn sau lọ kẹo vừng rồi đi cùng các bạn. Cười thật tươi (răng trắng mà) tôi chào em bằng ánh mắt (khó gì đâu, nhìn và nghĩ thật to trong đầu: anh chào người đẹp!)

 

03.08.2025

(còn nữa)