Cay nồng khói hun muỗi mùa hoa xoan

Cay nồng khói hun muỗi mùa hoa xoan
Tuổi thơ tôi, tháng ba, hoa xoan nở tím vườn quê. Hương hoa xoan nhè nhẹ toả khắp không gian thật dễ chịu. Tôi còn nhỏ đã bị ám ảnh bởi những câu thơ của Chế Lan Viên: Tháng ba nở tím hoa xoan. Sáng ra mặt đất lan tràn mùi hương.

(Ảnh: St)




CAY NỒNG KHÓI HUN MUỖI MÙA HOA XOAN
(Ánh Tuyết)


Tuổi thơ tôi, tháng ba, hoa xoan nở tím vườn quê. Hương hoa xoan nhè nhẹ toả khắp không gian thật dễ chịu.


Tôi còn nhỏ đã bị ám ảnh bởi những câu thơ của Chế Lan Viên:


Tháng ba nở tím hoa xoan.

Sáng ra mặt đất lan tràn mùi hương.

Không em anh chẳng qua vườn.

Sợ mùi hương, sợ mùi hương nhắc mình…


Sau này lớn lên tôi hiểu rằng đó là một bài thơ tình rất hay mà nhà thơ mượn hình ảnh hoa xoan để thể hiện nỗi nhớ người yêu ở nơi xa. Mới hay, hương xoan đã gợi niềm nhớ thương,gợi những kỉ niệm của một tình yêu đẹp.


Tuổi thơ tôi thì kỉ niệm về hoa xoan không lãng mạn lắm đâu.


Tôi nhớ về những mùa hoa xoan và mùi khói um trấu đuổi muỗi ngày xưa. Cay nồng, thơm thơm, chúng tôi vừa hít hà vừa dụi mắt vì khói.

Nông thôn những ngày tôi còn bé nghèo lắm.Nhà tranh vách đất,ăn đói mặc rách.


Tháng ba, đói vàng mắt, nồi cơm độn toàn sắn khoai. Đêm đến chẳng mấy nhà sắm nổi chiếc màn mà tránh muỗi.

 

Mùa hoa xoan, thời tiết nồm ẩm rất phù hợp với sự sinh sôi nảy nở của loài muỗi. Chập tối chúng kéo vào nhà uy hiếp mọi người.


Bà nội cắt nắm lá lau, bó gọn gàng, bà sai tôi cầm bó lá lau khua hết mọi xó xỉnh trong nhà. Đàn muỗi ào ào bay ra. Bà vội buông màn cho muỗi khỏi bay vào.


Cũng chỉ được chốc lát tạm yên với bọn muỗi đang khát thèm máu người. Bằng cách nào chúng lại chui vào tha hồ hành hạ mọi người.

Bụng đói, đêm lạnh, vừa thiu thiu ngủ thì, một, hai, dăm con muỗi kéo đến mở tiệc trên mặt, càng đuổi nó càng lăn đến. lì lợm trơ tráo đến ghét.


Mẹ cứ luôn tay cầm chiếc quạt đuổi muỗi cho tôi. Mẹ mới ngoài bốn mươi, bố hy sinh khi mẹ mới ngoài ba mươi tuổi. Mẹ là góa phụ trẻ, đẹp, dịu dàng đoan trang nhất làng.


Đàn muỗi không cho mẹ ngủ. Tôi nghe tiếng thở dài rất sâu trong lồng ngực mẹ.


Bà nội đã nghĩ ra một cách xua đuổi đàn muỗi. Bà đem trấu vào góc nhà, đốt cho trấu cháy âm ỉ, khói từ mẻ trấu um khiến đàn muỗi sợ vội vàng bay đi.


Chúng tôi hít hà mùi khói thơm thơm, cay nồng có cái ấm áp của lửa trấu toả ra gian nhà.


Mẹ con bà cháu tôi được ngủ yên trong sự bao bọc của khói trấu, quên cả mùi hoa xoan, đêm về rất nồng nàn.


Bao nhiêu năm qua tôi  vẫn không quên mùi khói hun  muỗi mùa hoa xoan, mùi thơm thơm từ người bà, tiếng thở dài của mẹ khi ôm tôi trong lòng.


Các anh tôi cuộn khoanh trên chiếc giường tre cũ đánh một giấc ngon lành.


Bà, mẹ các anh tôi về miền cao xanh đã lâu. Nông thôn cũng không còn nghèo đói nữa.


Nhưng hoa xoan thì tháng ba vẫn nở tím một góc vườn,làn hương nhắc nhớ.


Tôi nhớ tiếng lạt sạt khi bà khua nắm lá lau đuổi muỗi.


Thèm được hít hà mùi khói thơm cay nồng từ mẻ trấu um đuổi muỗi mỗi đêm tháng ba mùa hoa xoan nở biết chừng nào.


Tôi nhớ vòng tay ấm áp mẹ ôm tôi, mẹ liên tục phe phẩy quạt đuổi muỗi cho tôi cùng tiếng thở dài nhè nhẹ của Người.


Hoa xoan ơi, tháng ba nào em cũng nở, chỉ tuổi thơ, và những người thân yêu của tôi mãi ra đi...