Cha là mùa xuân của con
- Thứ tư - 27/12/2023 10:54
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
(Ảnh: Kim Anh)
Cha là mùa xuân của con
(Phan Hà)
Quê hương ấy là nơi chôn nhau cắt rốn của mỗi con người. Quê hương thân thương mộc mạc, gần gụi mà giản dị, ở đó có ao rau muống, dậu mồng tơi và bát dưa cà, có lời ru của cha của bà bên cánh võng. Nơi mà khi ta lặn ngụp kiếm ăn tha hương xứ người lại ước được về quê hương khi tết đến xuân về để được vịn vào đôi vai gầy run run của người cha bao năm lặng thầm trong gió bấc. Để được cảm nhận hơi ấm của sự hy sinh.
À ơi! Góc trời thương nhớ, nhà ai đang luộc bánh chưng bánh tét. Nhà ai đang chẻ lạt gói giò, tiếng những con gà lúc túc, con trâu đánh sừng nhai cỏ mật.
Nỗi nhớ quê hương lại réo rắt hơn khi gió xuân gõ cửa cận kề. Nỗi nhớ làng quê trong buổi sớm mai tinh khôi thật lạ. Trước hiên nhà có hai ba đống rạ và hàng cau cao vút.
Mỗi buổi chiều trốn cha đi chơi lũ trẻ con trong làng chúng tôi lại chạy tung tăng trên những triền đê, hà hít no nê mùi hương của cỏ.
Quê hương là những đêm trăng tỏ, trai gái trong làng đi sinh hoạt đoàn và múa hát thiếu nhi, buổi tối vụng trộm rầm rì lời yêu thương to nhỏ, bên khóm ruối bụi tre, những trưa hè khoả nước xuống giếng làng trong vắt.
Quê hương nơi mà chở che cho chúng ta qua những năm tháng bão dông, tổn thương trong lòng, qua những tháng năm xuôi ngược. Chiều cuối năm lại muốn được trở về hiên nhà để gói bánh chưng xanh, cùng cha nén vội vại dưa hành ra giêng ăn đi cấy. Những điều nhìn thấy, vại dưa hành đã có đủ chưa?
Bao năm lặn ngụp nơi xứ người, xốn xang, quay quắn khi chưa mua được vé tàu, chưa cắt được phép để về quê.
Tiếng còi tàu đang rất gần vào ga đón khách trở về ăn tết.
Ga tàu ngày giáp tết nhộn nhịp và tấp nập hơn.
Kẻ chen, người ấn, rôm rả. Đã bao lần tôi cố gắng ép hành trang ký ức ấy nằm yên trong một ngăn nhưng mỗi khi tết đến xuân về, lòng lại buồn se sắt, có nhiều đêm cha và tôi khóc thầm trong nước mắt, cứ lã chã rơi khi tết gọi xuân về.
Mẹ đi theo người cũ trong một chiều xuân tái tê, cha ở vậy gánh gồng nuôi con qua những đêm đông không ngủ, rất nhiều người phụ nữ muốn đến ở cùng cha, nhưng cha nhất định không đi bước nữa. Đôi vai gầy guộc của cha, vừa làm cha lại gánh trách nhiệm làm mẹ, rất nhiều đêm con nghe thấy tiếng rên rất khẽ, oằn mình, thao thức cả đêm, kèm những tiếng thở dài cố nén lại. Lận đận sớm hôm, lần hồi kiếm sống, cha vẫn không kêu than, lo cho con bằng chúng bạn. Ngày con tốt nghiệp đại học nhận công tác vào Nam, cha vui mừng bật khóc. Tay sần thô, chai sạn lần sờ ve áo quân hàm thượng uý của con mà nước mắt rưng rưng, mâm cơm ăn mừng hôm đó của nhà ta có bát bánh đúc, con ngầm hiểu cha vẫn còn yêu mẹ và nặng nợ tình cảm. Bao nhiêu năm mẹ chê cha cù lần đi theo người đàn ông khác, cha dẫu buồn cũng không trách mẹ nửa câu.
Tết về, nhìn cha hết loay hoay xây lại bức tường bong tróc vữa vôi, lại tất bật gói bánh chưng, muối dưa hành, làm nem thính, nấu thịt đông mà thương cha nhiều quá. Ngoài ba mươi tuổi con chưa làm được gì cho cha cả, con lập gia đình cưới vợ sinh con, may người phụ nữ bên con, cũng hiểu gia cảnh mà đồng cảm.
Xuân này về trong niềm vui ấm áp. Hai cháu đích tôn cười nói rộn căn nhà. Trong câu chuyện đêm qua, con đã nói với cha về tình yêu và rất cần cha tha thứ. Mẹ bỏ đi theo người, giờ người ấy lại quay lưng, nhưng mẹ xấu hổ không dám về, sợ họ hàng làng xóm cười chê và sợ cha không chấp nhận cho về. Con cũng biết cha chưa nguôi giận, nhận về mình niềm đau nuôi con tháng năm gà trống gánh gồng. Nhưng giờ cha có biết không? Mẹ đang bệnh trọng không người chăm sóc. Loay hoay với cuộc sống khó nhọc, tự vá vết thương, tự vấn với lòng mình.
Tuổi thơ của con, côi cút, cứ thế bình sinh, do một tay cha chèo lái. Giờ cũng là lúc cha con ta ngồi nhìn lại, ngôi nhà nhỏ của chúng ta, ngôi nhà có màu xanh của những khóm dương xỉ, đã nhiều đêm học bài con cố nhìn thật kỹ, xem có hình bóng mẹ ập đến trong đêm. Ngôi nhà nhỏ có giàn thiên lý ngào ngạt hương thơm quẩn nỗi nhớ theo mùa. Là con trai mà con không dám đùa, cùng chúng bạn vì gia cảnh nhà ta ngặt, có mỗi cây đào cha trồng háo hức tết đơm bông, vậy mà bao năm nó không chịu nở hoa. Bỗng xuân nay, lửa thắp đỏ căn nhà. Đào nở hoa nhiều lắm. Giàn trầu cha trồng vẫn xanh thắm tháng năm. Cha băn khoăn và không thôi mặc cảm. Nhưng cuối cùng thì cha cũng can đảm, bỏ qua nỗi đau để đón mẹ về.
Hết tết rồi con lại phải đi xa, mang theo cả ký ức những ngày tết vui ấm áp. Bên con cha mãi là mùa xuân nồng ấm khoan dung độ lượng nhất trên đời.
Mùa xuân này cha luôn nở nụ cười, tươi thắm ấy con mang theo cuộc đời binh nghiệp, dẫu cuộc sống có muôn vàn khó khăn phía trước. Con luôn tự dặn lòng mình sống xứng đáng với sự hy sinh của cha.
Phan Hà những ngày gió lộng