Chuyện của Mỵ 2
- Thứ tư - 12/06/2024 15:04
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
(Ảnh: Van Pham)
CHUYỆN CỦA MỴ ( 2)
(Lương Duyên Thắng)
Bò đi kiếm nước, cái khát trong họng khô khốc mệt nhoài giữa rừng già. Bằng kinh nghiệm cuộc đời qua huấn luyện của người lính đặc công anh úp mặt, áp tai vào đất nghe tiếng nước chảy bò trườn từng bước . Đã thấy đá cuội, tiếng thác chảy rì rầm đâu đây. Khát quá, khát quá. Người lính lịm đi mê man khi con suối chỉ còn cách anh vài chục mét. Rừng tối mịt mùng, chỉ có tiếng chim và tiếng quạ kêu cùng tiếng sấm vọng về từ phía núi.
Ào ào….
Anh chợt tỉnh khi cơn khát đang hành hạ. Những giọt mưa rào ào ạt trút xuống. Anh liếm môi, há miệng đón từng giọt nước ngọt lành từ trên trời cùng những giọt nước thấm vào áo quân, ba lô để duy trì sự sống. Không cảm thấy lạnh, không cảm thấy sợ, anh dùng răng và cánh tay còn lại xé vải chuẩn bị . Cầm con dao lấy từ ba lô xuống, anh nghiến răng nhìn xuống cánh tay trái dập nát đang toòng teeng lúc lắc . Máu đã khô trên cánh tay bị thương, nhưng dưới vết thương đã buộc vội đêm qua, anh khóc…. Cẳng tay thế này làm sao có thể giữ được nữa .
Anh chợt nghĩ đến truyện Tam quốc chí với cảnh Quan Công đánh cờ trong lúc Thần y Hoa Đà nạo từng mảnh xương chết ngấm độc. Can đảm lên nao. Can đảm lên…
Một vết thương dập hết cẳng tay đi ngang qua khuỷu tay lộ ổ khớp . .. và chỉ còn một ít da ở phía dưới lành lặn. Nghiến răng anh dùng dao cắt xéo qua phần da thừa dưới cẳng tay . Dùng tay còn lại áp da phủ lấy phần khuỷu dùng răng và tay lành quấn băng vết thương rồi lịm đi trên một tảng đá gần bờ suối
…..
Một khu chòi nhỏ giữa rừng già biên giới. Một người thanh niên cụt tay khuôn mặt hốc hác khéo léo đang ngồi đan rổ. Xung quanh anh là những người dân bản xứ đang cặm cụi trồng bắp trồng khoai. Họ ra suối bắt cá rồi hái rau rừng đắp đổi qua ngày…
Những người bản địa này ở đây đã lâu lắm rồi, họ xa rời làng quê trốn nạn diệt chủng. Người già nhất nói với anh rằng họ thấy anh trên gộp đá và dưa anh về đây., dùng chỉ may vết thương cho anh trong lúc anh hôn mê đắp thuốc và cho uống thuốc trong 10 ngày…. 20 ngày và suốt hai tháng ròng rã.
Ông ra cái cây trước lán và đếm tính rằng anh đã ở cùng họ 181 ngày. Vậy là kể từ cái ngày đơn vị rút về hỗ trợ cho cuộc chiến biên giới phía Bắc anh bị thương lạc đơn vị đã là nửa năm trời. Ơn trời với cơn mưa rừng cùng nghị lực phi thường của anh, sự tốt bụng của người dân bản xứ đã cho anh sống đến hôm nay. Giờ là lúc anh phải đền đáp công ơn cứu mạng của họ và để rồi tìm cách về đơn vị. Mà đơn vị thì đã về biên giới phía Bắc rồi. Tìm làm sao bây giờ…
Nhiều ngày trôi qua, những người dân tốt bụng vẫn cưu mang anh và không ai có ý định đuổi anh đi hay di chuyển đi chỗ khác.
Trại tập trung, sự hung bạo của bọn lính Pôn pốt , những chiếc xẻng những cái cuốc vô tri ám ảnh họ. Với họ dù cực khổ, không có nhà cửa, thiếu quần thiếu áo nhưng an toàn là họ cái họ cần hơn cả. Anh cũng thế, biết đi đâu về đâu, khi không có tiền bạc, phương tiện, không biết đường đi và một điều anh sợ hơn cả là : nếu lỡ ra anh làm lộ nơi ở của các ân nhân cứu mạng mình mà có hậu quả xấu thì tội này làm sao gánh nổi. Cuộc sống hoang dã của anh và nhóm người bản xứ cứ trôi qua, trôi qua.một năm. Hai năm ba năm và… Cho đến một hôm
(còn tiếp)