Chuyện học ngày xưa

Chuyện học ngày xưa
Ngày xưa nghèo nhưng cũng có cái sướng thật. Ví dụ như chuyện học hành ý. Mình học 5 năm cấp một, 4 năm cấp hai mới thấy có 1 lần phòng về dự giờ văn cô Quí hồi lớp 6,7 gì đấy. Cấp 3 không lần nào luôn.

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)

CHUYỆN HỌC NGÀY XƯA 

(Bùi Yến)


Ngày xưa nghèo nhưng cũng có cái sướng thật. Ví dụ như chuyện học hành ý.


Mình học 5 năm cấp một, 4 năm cấp hai mới thấy có 1 lần phòng về dự giờ văn cô Quí hồi lớp 6,7 gì đấy. Cấp 3 không lần nào luôn.


Thầy cô chắc chắn là không có áp lực như bây giờ. Trường lớp tuềnh toàng nhưng rộng rãi nên các thầy cô được chia cho một chỗ trồng rau, hết giờ mình hay thấy các cô tưới rau,hái rau. Mà sao thấy các cô hồi đó yêu quý, thân thiết với nhau thế. Đến trường với các cô ngoài việc lên lớp chắc là còn niềm vui được chia sẻ, giúp đỡ nhau. Cuộc sống đẹp đẽ mà vui thật.


Lũ học trò thế hệ 7x bọn mình học thì ít chơi thì nhiều. Không đứa nào cận thị,nếu có thì đứa đấy chắc chắn học giỏi. Vì chỉ có học nhiều, đọc nhiều mới cận thị. Đâu như bây giờ, giỏi cũng cận mà dốt cũng cận. Cận vì học thì ít mà vì xem thì nhiều.


Bọn mình học một buổi thôi, buổi còn lại tha hồ vi vu với đủ thứ trò chơi lành mạnh, đủ thứ trải nghiệm thực tế cuộc sống.Con gái thì chơi chắt chuyền, chơi nhảy ngựa, trồng nụ trồng hoa.... Con trai thì chơi đánh khăng, đánh đáo... Đồ chơi là que tre, là trái bưởi, trạc cây, thậm chí là đất, là bùn... Bọn mình chơi ở đồng, ở bãi, dưới những cái cây... Đứa nào cũng thạo việc nhà,biết thổi cơm,nấu nước,  biết chăn trâu, cắt cỏ, nấu cám, hót phân gà, câu tôm ,câu cá, tắm ao… Lớn một chút thì biết gánh nước, biết làm cỏ lúa, phơi thóc,giã gạo… Khổ đấy nhưng mà trưởng thành và tự biết yêu thương gia đình, yêu quê hương, yêu đồng lúa, yêu những đêm trăng đẹp, yêu cái cầu ao mỗi ngày ngồi giặt áo, rửa chân,yêu cả những con gọng vó chạy nhanh như lướt trên mặt ao những ngày hè… Mình còn yêu những trang sách giáo khoa hồi đó, yêu những câu văn câu thơ vừa đẹp vừa dung dị, mộc mạc cứ nhẹ nhàng mà đi vào lòng những đứa trẻ như mình. 


Bố mẹ chúng mình ngày xưa không quan trọng điểm số, phần là vì còn mải lo miếng cơm manh áo, phần là vì giáo dục hồi đó không quan trọng thành tích. Lúc mình học cấp 1 có cả mấy anh lớn đúp 4, 5 năm lớp 1 cơ. Mình học lớp chọn, cũng ở tốp đầu của lớp mà có được học sinh giỏi đâu. Cả lớp chọn duy nhất 1 bạn được thôi. Còn đâu là tiên tiến mấy bạn, còn là trung bình, yếu, kém… Kể ra thì đúng là bây giờ bọn trẻ con nó có giỏi hơn chúng mình ngày xưa thật. Nhưng mà vẫn thấy ôi sao nền giáo dục lúc ấy nó lại bình yên thế chứ.


Bây giờ thì cứ cuối năm học facebook lại rộn ràng bàn luận chuyện học sinh giỏi nhiều quá, rồi chuyện bố mẹ khoe thành tích của con. Người phê bình, người ủng hộ. 


Mình thì không bàn chuyện đó vì người ta bàn nhiều rồi. Mình chỉ thương bọn trẻ con bị học nhiều quá . Rồi thì thương cả một thế hệ người Việt mắt kém quá, kỹ năng sống không tốt, ít có khả năng vượt khó lại dễ tổn thương, dễ manh động…