Còn mãi những mùa thương mến
- Thứ hai - 24/01/2022 17:22
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
CÒN MÃI NHỮNG MÙA THƯƠNG MẾN
(BÙI THỊ BIÊN LINH)Tôi thích gọi Nguyễn Diệu Liên là “Út em yêu quý“. Vì tôi yêu quý và biết ơn em bằng những gì ấm áp tinh khôi. Vì trong nhóm Văn Búp của gia đình Nhà Búp chúng tôi, Diệu Liên nhỏ tuổi nhất, học khoá áp cuối, còn tôi và 11 anh chị em khác học khoá đầu. Nhóm Văn Búp là cách gọi thân thương chúng tôi dành cho lớp đào tạo những thiếu nhi có năng khiếu sáng tác văn học nghệ thuật đầu tiên trên cả nước do Hội Văn Học Nghệ Thuật tỉnh Thái Bình tuyển chọn. Thành viên là những học sinh giỏi văn toàn quốc. Cũng có vài bạn không thi học sinh giỏi nhưng lại biết làm thơ, viết văn hay, vẽ tranh đẹp.... Các Khóa học kéo dài 11 năm. Về đây, chúng tôi được các nhà văn nhà thơ, họa sĩ, nhạc sĩ tên tuổi của Thái Bình và cả nước giảng dạy hướng dẫn sáng tác. Những tác phẩm tốt sẽ được chọn giới thiệu trên các tập san, các báo, đài phát thanh của tỉnh và trung ương. Có hẳn một tập san dành để in các tác phẩm của chúng tôi gọi bằng cái tên rất đáng yêu: Búp trên cành.
Đã hơn 40 năm qua, các thành viên của những thế hệ Nhóm Văn Búp mới có dịp tìm về. Cuộc đoàn tụ của các Búp trên khắp mọi miền đất nước xiết bao xúc động. Tôi theo cha mẹ vào miền Nam lập nghiệp từ khi vừa vào cấp 3. Xa quê hương, xa tuổi thơ biền biệt. Ngày tìm về chúng tôi cứ ngỡ như trong câu chuyện cổ tích xưa. Hầu hết các thành viên trong Nhóm Văn Búp đã thành công, thành danh trong cuộc sống và công việc.
Nguyễn Diệu Liên là cô gái đa tài: Em là học sinh chuyên toán, nhiều lần thi học sinh giỏi toán, sau này trở thành giáo viên toán PTTH tại Hà Nội. Diệu Liên làm thơ hay, vẽ tranh đẹp.
Tôi gặp Diệu Liên lần đầu khi ra Hà Nội nhận giải thưởng lần thứ hai của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các hội Văn học nghệ thuật Việt Nam. Lễ trao giải tổ chức tại khách sạn La Thành. Tôi nhắn tin thông báo địa chỉ với mong muốn các bạn bầu nhóm Búp Trên Cành sẽ đến chia vui. Mong vậy nhưng tôi biết các bạn đều rất bận vì sự kiện diễn ra vào ngày thứ trong tuần. Buổi sáng 02/01/2019 đường đến khách sạn chật như nêm những người và xe. Trời mùa đông mưa lạnh. Tôi đi ô tô đến khách sạn. Khung cảnh ở sảnh và tầng trệt rất sang trọng trang nghiêm. Khách đến chưa nhiều. Tôi không biết rằng Diệu Liên đã đến từ rất sớm. Em chờ tôi ở tầng trên trước cửa phòng diễn ra buổi lễ. Theo tin nhắn trong điện thoại, tôi đi tìm em còn em lại tìm tôi. Lúc gặp nhau hai chị em vui mừng khôn xiết. Biết nhau qua những tấm ảnh trên facebook, giờ mới nhìn thấy em xinh đẹp tươi trẻ bằng xương bằng thịt trước mắt tôi. Em bảo:
- Chị Trần Huyền Tâm giao cho em nhiệm vụ thay mặt các Búp Hà Nội tặng hoa chúc mừng chị! Tôi vui, thấy lòng ấm áp niềm hạnh phúc. Diệu Liên khéo chọn, lẵng hoa nào cũng thắm tươi.
Lát sau, các Búp quê ở Thái Bình cũng vừa lên kịp. Tôi sung sướng trong niềm hạnh phúc có bạn bầu ở bên trong những phút giây đón nhận vinh dự và niềm vui trong duyên nghiệp văn chương. Các Búp quê mang đến rất nhiều hoa được người dân Thái Bình - Nơi chôn nhau cắt rốn của tôi vun trồng chăm sóc. Có cả lẵng hoa của chị Ánh Tuyết - Phó Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Thái Bình tặng cho tôi - Người con của quê lúa năm xưa.
Lễ xong, tôi ngợp giữa tình cảm yêu thương hân hoan của chị em, bạn bầu nhà Búp. Ngợp trong sắc hoa thắm tươi rực rỡ gửi gắm tình thân thương.
Tíu tít chụp hình, tíu tít hoa tại sảnh khách sạn xong, Út Liên dẫn tôi cùng các chị em ra phố Quang Trung thưởng thức những món ngon Hà Nội. Là người sinh sống tại thủ đô, em rành rẽ nơi nào, món gì ngon có tiếng.
Ăn xong, tất cả lại kéo nhau đi chụp ảnh kỷ niệm. Út em lại làm cho các chị ngạc nhiên xúc động về sự chu đáo của mình. Muốn cho các chị nhất là chị Sóng (biệt danh của tôi trong nhóm Búp Trên Cành), từ phương Nam xa xôi ra Hà Nội có những tấm ảnh “thật xịn xò“, Liên đã thuê hẳn một nhiếp ảnh gia thứ thiệt đi tháp tùng chụp những khoảnh khắc tung tăng, như được trở lại những tháng năm tuổi thơ tươi đẹp của chúng tôi. Giữa cánh đồng hoa muôn màu ở Bãi Đá Sông Hồng, chúng tôi bên nhau tươi thắm bên hoa. Kỳ lạ là các Búp em hôm đó không biết có hẹn không, ai cũng áo khoác màu đỏ màu hồng. Chỉ mình tôi là áo trắng và khăn trắng. Tôi lại khiêm tốn về chiều cao nên ảnh nào cũng đứng giữa. Vô tình tạo nên bức ảnh thật hài hoà tươi sáng. Vẻ sáng tươi tỏa ra từ khuôn mặt ánh nhìn ấm áp tình thân. Có lẽ đó là bộ ảnh dễ thương nhất của tôi cho đến tận bây giờ.
Mùa hè năm 2019, Nhà Búp có dịp cùng nhau hội tụ ở khu nghỉ dưỡng cao cấp có tên gọi Vườn Vua. Lần thứ hai chúng tôi đến nơi này (nhờ sự chu đáo ân tình của một thành viên Nhà Búp). Đó là những ngày tháng tuyệt vời giữa thiên nhiên bát ngát sen và những lâu đài cung điện nguy nga. Cảnh sắc gợi cho con người như được sống trong không gian huyền thoại. Chúng tôi thỏa sức bơi thuyền trên hồ sen rộng gần 70 ha; thỏa sức chụp ảnh chụp hình ở mọi không gian đẹp như tranh. Út Liên không quên dúi cho tôi hộp kem chống nắng (tôi sống ở phương Nam đã quen với nắng và da dẻ không đến nỗi nào nên tôi chủ quan chưa bao giờ dùng kem chống nắng). Liên ghé tai nói nhỏ:
- Chị em mình là phải nhớ giữ da nhé chị!
Tôi làm theo và thấy tự tin hơn khi dang nắng khắp nơi.
Trước khi đến đây, tôi đã kịp ghé thăm bố mẹ cùng chị gái Liên. Và tôi biết tấm lòng thơm thảo của em dành cho tôi, cho mọi người đã được nuôi dưỡng từ những người thân, trong một Đại Gia Đình của rất nhiều người thông minh hơn người và vô cùng nhân ái.
Chúng tôi làm chung một bài thơ. Mỗi người hai câu. Nối nhau. Kỳ diệu sao, những tâm đầu ý hợp khiến cho bài thơ thật đáng yêu. Bài thơ có nhan đề là: DUYÊN. Sau đây là nội dung bài thơ:
Chúng mình cùng dắt nhau
Tìm về miền ký ức
Tuổi thơ qua vụt mất
Đến giờ còn ngẩn ngơ
Kỷ niệm thành lời thơ
Cho chúng mình đọc mãi
Thời gian ơi dừng lại
Nắng vàng đừng hoàng hôn
Em như cỏ hồn nhiên
Chị dịu dàng bé nhỏ
Lời yêu thương bỏ ngỏ
Đong đầy trong mắt huyền
Có phải là chữ duyên
Cho chúng mình gặp gỡ
Dẫu muôn vời cách trở
Vẫn tìm về bên nhau
Sẽ còn đến ngàn sau
Bước về bình yên mãi
Nơi duyên lành kết lại
Tỏa hương muôn ánh thiền.
(Ảnh: Nhóm Văn Búp tại Hà Nội năm 2019)
Lại một mùa chớm đông năm 2020, tôi ra Hà Nội nhận quyết định kết nạp vào Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Đây là sự kiện rất quan trọng, có ý nghĩa thiêng liêng đối với nhiều người cầm bút. Tôi vẫn muốn được cùng thầy cùng bạn bầu chị em gặp gỡ. Ngặt nỗi, lễ trao quyết định diễn ra vào đúng ngày Hiến chương nhà giáo. Các bạn tôi, đa số là nhà giáo. Liên cũng là giáo viên toán trường THPT Lý Thường Kiệt quận Long Biên, Hà Nội. Vũ Huy Thông là Phó giáo sư tiến sĩ chủ nhiệm Khoa Tài chính Vật giá Trường Đại học kinh tế quốc dân, Thanh Bình là tiến sĩ văn học, đang công tác tại Viện Khoa học giáo dục Việt Nam, Phạm Minh Châu giáo viên tại một ngôi trường nổi tiếng ở thành phố Hải phòng..... Các bạn công tác ở các lĩnh vực khác: Trần Huyền Tâm là Phó Cục trưởng Cục Lãnh sự Bộ Ngoại giao, Bùi Lan Anh phóng viên truyền hình, Nguyễn Nga là trưởng phòng ở Công ty Điện lực… cùng nhiều bạn khác đang giữ những trọng trách hoặc bận việc có thể cũng không về được. (Vì hôm đó là ngày thứ 5).
Thật bất ngờ, tôi vừa đến sân bay thì nhận được tin nhắn của Liên và Tâm. Lát sau lại là tin của các Búp Thái Bình, đặc biệt là tin nhắn của thầy tôi - Nhà thơ Kim Chuông cùng Phạm Minh Châu từ Hải Phòng. Nghĩa là thầy và các bạn, các em sẽ đến cùng tôi từ chiều 19 gặp mặt, ăn tối, hàn huyên rồi sẽ cùng dự lễ với tôi vào sáng 20/11.
Nhận thông tin, tôi run lên vì hạnh phúc!
Chiều tối Diệu Liên cùng các chị đã có mặt tại 23 Nguyễn Đình Chiểu (nhà khách của Hội Nhà văn Việt Nam, nơi tôi vừa đến). Chị em gặp nhau xiết bao vui sướng và cảm động. Bạn nào cũng có quà cho tôi. Liên cũng thế. Ai cũng ân cần chăm lo cho sức khỏe của tôi. Tôi thấy mình là đứa con xa được trở về Ngôi Nhà Yêu Dấu bên những người thân. Vì muốn chia vui cùng tôi, thầy và các chị em bầu bạn đã không quản đường xa, không ngại hy sinh niềm vui trong ngày trọng đại của Những Người Thầy.
Lại tưng bừng náo nức với ảnh và hoa; lại ríu rít bên nhau như chưa hề có khoảng cách thời gian mấy chục năm trời đằng đẵng.
Có một câu danh ngôn “Kho tàng quý giá nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta đó là tình bạn”. Tình cảm của chị em Nhà Búp chúng tôi nói chung, của Út Liên và tôi nói riêng, là những gì Kỳ Diệu. Nó mộc mạc, thân thương, chung thủy; nó cổ vũ và chắp cánh cho những cảm hứng và đam mê nghệ thuật của mỗi thành viên. Sau những tháng năm, sau những mênh mông của cõi đời vốn nhiều giông gió, chúng tôi lại về bên nhau cùng viết và ra đời chung nhiều cuốn sách: Búp và Hoa, Khoảng Trời Bình Yên, Gửi Miền Yêu Thương.... Có lẽ trên đất nước Việt Nam này, nhóm Búp Trên Cành của chúng tôi là một trong những nhóm Đặc Biệt nhất. Nhóm của những gắn bó từ thuở ấu thơ cho đến khi đã sang “bên kia con dốc của cuộc đời” vẫn “kết nối những yêu thương”. Từ khoá đầu của chúng tôi đến khoá gần sau cùng của Nguyễn Diệu Liên là 10 năm. Tôi ở phương Nam đầy nắng gió, Liên ớ thủ đô rực rỡ ánh đèn, lung linh hồ và ngát xanh cây lá. Nhưng những khoảng cách về thời gian, không gian không có ý nghĩa gì với chị em Nhà Búp chúng tôi.
Bây giờ, trong những phút giây tĩnh lặng của tâm hồn, trong tôi luôn hiển hiện hình ảnh Út Nguyễn Diệu Liên nhỏ xinh hồn hậu cùng các chị em bạn bầu giữa cánh đồng hoa thắm tươi như giữ mãi cho chúng tôi Những Miền Thương Mến đáng yêu và trân quý vô bờ!
Bùi Thị Biên Linh