Củ su hào còn có rễ

Củ su hào còn có rễ
Thanh bải hoải nhìn sang ông chồng mới cưới. Lại nôn nao muốn ói mửa. Cô ôm chặt bụng rón rén ra khỏi chiếc giường đơn chật hẹp của phòng tập thể. Khe khẽ mở cánh cửa gỗ nứt nẻ, cô ngồi xổm trước hè, tay chống vào má, gật gù thức ngủ.


(Ảnh: Pixabay)


CỦ SU HÀO CÒN CÓ RỄ

(Nguyễn Phương Thủy)

 

Tiếp theo “Những chuyện chưa biết hết”, phần I

 

Thanh bải hoải nhìn sang ông chồng mới cưới. Lại nôn nao muốn ói mửa. Cô ôm chặt bụng rón rén ra khỏi chiếc giường đơn chật hẹp của phòng tập thể. Khe khẽ mở cánh cửa gỗ nứt nẻ, cô ngồi xổm trước hè, tay chống vào má, gật gù thức ngủ. Trời mờ sáng. Đất phả hơi ẩm ướt. Cây bàng cổ thụ trầm ngâm đón ngày. Trong khu tập thể trường chỉ còn một vài gia đình giáo viên ở lại. Thanh hy vọng có người nhìn thấy cô dậy sớm. Như thế họ sẽ không chê cười vợ chồng cô ế muộn gặp nhau là vội vã muốn thèm thông đêm. Mệt quá. Thức, ngủ. Họ có biết đâu rằng cô như kép Tư Bền khi ông chồng ân ái. Thế nào là ái ân? Tủi buồn Thanh lại ôm chặt lấy bụng. Ê chề. Hết đời, trọn kiếp như thế này hay sao? Cái hôn của người chồng ướt chượt đọa đầy. Đâu làn môi ấm mềm, đâu hơi thơm quyến rũ, đâu ve vuốt mượt mà...

Cả đêm cô ngủ được chừng vài ba tiếng vật vờ, còn lại là… Vừa thiêm thiếp vào giấc thì lại bị đánh thức vì những lần mò sờ soạng của chồng. Ánh trăng hắt nhạt nhòe từ ô cửa sổ. Cái dáng hình gầy gò đang cúi gập trên người cô trở nên méo mó, dị dạng. Sau một hồi hoan hỉ mệt nhọc, nó thở dốc rồi đưỡn cái cổ lên trời như con gà trống gáy. Xong rồi đấy – nghĩ thầm, căng môi cô kéo một nụ cười, mắt mở to loang loáng nước nhìn chồng. Nó sẽ tưởng là mình hạnh phúc lắm đây. Chao! Mấy sợi tóc thưa bết vào gò má. Khuôn mặt lệch lạc như cái kẹo dừa nhai dở. Thô thiển như cái củ su hào! - Thanh chua chát- củ su hào nó còn có rễ!
 

Nhưng mà hoa thơm trái ngọt đâu có đến tay mình. Tủi làm sao chứ! Phận gái cả, sau còn cả một đống em… đầu xuôi đuôi lọt, mình không đi thì... Thanh không quên cuộc nói chuyện với ba mẹ hôm ấy. Một buổi tối thứ bảy, đúng hôm cô đang ủ rũ ngồi ở nhà. Phải, ở nhà… (Thanh lại thấy nghẹn ngào ưng ức nâng lên trong lồng ngực), bởi người ta đã không đến đón cô như đã hẹn. Bởi người ta… Chao! Phải chi mình không quá đà…
 

Khi yêu người ta đã chiều chuộng cô đủ thứ. Cô vòi vĩnh đủ điều, cả những điều oái oăm… Thanh nhớ lại cảm giác hả hê ấm ran lòng dạ lúc ấy… Cái lúc cô nhìn thấy Hiền - người yêu cũ của anh bấm chặt tay vào cánh cửa, mỉm cười gượng gạo, ánh mắt không dấu nổi sự khổ sở… nhìn cô và anh, tay trong tay đến thăm: 
 

- giới thiệu với Hiền đây là Thanh, người yêu mới của anh.
 

Đắc thắng, Thanh nép sát người vào cánh tay anh. Mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen khổ sở ấy: tôi mới là người trong tim anh ấy, chỗ đứng bên anh ấy là của tôi! Hoan hỉ Thanh nghĩ thầm. Dầu vậy nỗi ghen tị với mối tình đầu của anh vẫn chưa nguôi ngoai.
 

Sau đó anh lạnh nhạt dần, thứ bảy anh không đến đón cô nữa. Anh không là của cô nữa. Mấy tháng sau cô bắt gặp họ - anh và cô người yêu cũ (giờ không là cũ nữa!) sóng vai đi vào quán ngay bờ sông gần nhà cô. Trời ơi! Mong sao họ không nhìn thấy cô đang cắm cúi đi qua. Thực ra họ có quan tâm đến ai xung quanh nữa đâu? Xót xa. 

 

***

Hải thức giấc. Một luồng nóng chảy âm ỉ trong cơ thể, bắt đầu từ bụng đến lưng, loang xuống hông và tập trung ở... điểm đó. Hải thót bụng dưới, mắt nhắm nghiền. Rộn rạo trong người. Thức! Nó đã thức. „Cậu bé“ háu ăn ngóc đầu. Mà đúng thôi, về phép mấy hôm phải tích cực "hoạt động" chứ. Phí mất mấy tuần rồi. Cưới xin vội vàng, nhà thì chưa kịp làm, chẳng có chỗ đón dâu về. Mảnh đất được chia còn trống trơ để đó. Mình xấu trai. Từ bé đến giờ chẳng biết con gái liếc mắt đưa tình là gì. Nếu Thanh không bị thằng ấy đá thì mình đã chẳng có cơ hội này. Nhà vợ lại còn sốt sắng cho ở rể mấy tháng. Tổ ấm là một cái giường mét hai. Nhà thì lúc nhúc người. Cái ri đô vải rẻ tiền căng hết cỡ cũng chỉ đủ che nửa cái giường. Đêm tân hôn thì im thin thít chẳng dám động cựa. Trở mình một cái là giường kêu như tàu hỏa chuyển bánh. Có lẽ mấy đứa em gái đang xếp hàng chờ người mối manh đều chong chong thức. Tuần trăng mật đúng là vừa sướng vừa khổ. Lần nào cũng dở dang, vụng trộm quệt quạc vài đường. Mỡ để miệng mèo. Thèm chết đi được. Đã thế về cơ quan mấy thằng bạn cũng không tha. Bữa cơm nào chúng cũng lôi cái đề tài ấy ra đùa. Trời thì oi bức, vừa xỏ cái quần đùi là chúng nó lăn lóc cười:
 

- hahaha… cái đầu gối củ lạc của mày mãi bây giờ mới biết quỳ à? Khổ thân chưa, xơ xước hết rồi. Hahaha… bu cấp dưỡng ơi, cho Hải nó xin ít dầu bôi khớp nhé!
 

Bọn quỷ, đã thế tao đón hẳn vợ lên đây mấy hôm xem chúng mày có thèm không?
 

Mấy hôm nay Hải nghỉ phép. Hai đứa rút về ở phòng tập thể trường vợ. Học sinh đang nghỉ hè. Xả láng. „Không quản ngày đêm“ máy nổ đều đều. Nóng ran. Hải háo hức mở mắt, quờ tay sang bên cạnh. Vợ không ở cạnh mình. Chắc lại õng ẹo gì đây? Bày đặt xấu hổ này kia. Sướng bỏ mẹ, không có đây lấy thì có mà ế chổng vó lên rồi. Ờ, nhưng mà ế thì cũng hơi uổng. Người đẹp ra phết. Thân tròn, lưng eo. Sờ nắn cũng thấy khối thịt.
 

Hải vắt đôi chân dài lòng thòng xuống đất, với tay lấy cốc nước ừng ực tu một mạch rồi ra hiên, khều vợ.
 

- Ô! Anh dậy rồi đấy à? Em không buồn ngủ nữa.

- Anh cũng không nhưng mà vào đây mình nói chuyện! (Nỡm, biết thừa mình muốn cái gì, lúc ngày lên mới là lúc đời rực rỡ nhất!)
 

Hải kéo tay Thanh, đẩy vào trong phòng, xoay lưng, ấn chặt cánh cửa gỗ cũ kỹ, dúi mạnh cái then cài cửa trùng trục, ngắn cũn, sần sùi han gỉ sang bên. Nó rít lên cót két.

 

17.08.2025