Đánh đáo

Đánh đáo
Anh Cò To mê nhất trò đánh đáo ăn tiền. Cứ vào dịp tết khi có tiền mừng tuổi là anh trốn đi đánh đáo cả ngày. Chẳng biết gì đến tết. Chẳng nhớ gì đến nhà. Chẳng cần ăn cỗ. Cứ đi biền biệt từ sáng đến tối.

(Ảnh: St)

Đánh đáo

(Nguyễn Linh Khiếu)


Anh Cò To mê nhất trò đánh đáo ăn tiền. Cứ vào dịp tết khi có tiền mừng tuổi là anh trốn đi đánh đáo cả ngày. Chẳng biết gì đến tết. Chẳng nhớ gì đến nhà. Chẳng cần ăn cỗ. Cứ đi biền biệt từ sáng đến tối. 

Tối nào về đến nhà dù cả ngày không ăn gì nhưng mặt rất vênh vang. Ấy là vì túi anh sủng xẻng nặng trĩu tiền xu. Việc đầu tiên của anh là đếm tiền. Vừa đếm tiền anh vừa cười khoái chí. Khi đó mặt anh sáng ngời. Cò Bé thấy anh ngắm nghía đống tiền xu sung sướng hơn cả ngắm nghía mâm cỗ tết. 

Không ít lần bạn chơi đáo đến tận ngõ nhà chửi rủa ầm ĩ vì cái tội ăn non. Ăn non là ăn hết tiền của người ta mà không cho họ vay tiền để họ gỡ lại mà bỏ về. 

Ngày tết đầu xuân năm mới có người đến nhà chửi là dông cả năm. Xui xẻo lắm. Vì cái tội ấy anh bị mẹ đánh cho mấy lần. Nhưng đánh thế nào anh vẫn trốn đi đánh đáo và lại vẫn ăn sạch tiền của người ta.

Một hôm mẹ kể lể với ông ngoại. Ngoại gọi hai anh em đến phân tích chỉ bảo. Anh Cò To ngoan ngoãn vâng dạ. Nhưng rồi chứng nào tật ấy vẫn lén lút đi đánh đáo ăn tiền.

Mẹ đánh mãi cũng nản lại cậy nhờ ông ngoại. Ông lại gọi anh Cò To đến chỉ bảo. Rồi Cò Bé nghe ông nói với mẹ: Từ từ dạy nó con ạ. Cái đứa nứt mắt đã mê tiền rồi nó sẽ có tiền. Yêu tiền thì tiền mới đến. Cứ từ từ dạy bảo rồi nó sẽ nên người. 


26. 3. 2017