Hai ngôi nhà thân yêu của tôi

Hai ngôi nhà thân yêu của tôi
Sớm tinh mơ, khi đôi mắt vẫn còn lim dim buồn ngủ thì đôi tai đã nghe thấy tiếng chuông báo thức. Tôi vội ước thầm: “Giá mà hôm nay mới là chủ nhật…” Bầu trời ngoài cửa sổ như bật cười, khẽ thì thầm bằng thứ giọng chỉ mình tôi nghe thấy: “Ừ, hôm nay mới là chủ nhật đấy, ngủ tiếp đi em.”





 

HAI NGÔI NHÀ THÂN YÊU CỦA TÔI

(Nguyễn Diệu Liên)


Ngôi nhà thứ nhất.


Sớm tinh mơ, khi đôi mắt vẫn còn lim dim buồn ngủ thì đôi tai đã nghe thấy tiếng chuông báo thức. Tôi vội ước thầm: “Giá mà hôm nay mới là chủ nhật…” Bầu trời ngoài cửa sổ như bật cười, khẽ thì thầm bằng thứ giọng chỉ mình tôi nghe thấy: “Ừ, hôm nay mới là chủ nhật đấy, ngủ tiếp đi em.”

Tôi lại rúc mình vào chiếc nách ấm áp của bầu trời riêng, cuộn tròn trong hơi ấm mềm mại và níu kéo thêm mười phút lười biếng. Mười phút mong manh mà êm đềm đến mức chỉ muốn giữ lại mãi.

Nhưng rồi hiện thực vẫn gõ cửa. Tôi lồm cồm bò dậy, khoác lên người lớp áo ấm, chào tạm biệt “ngôi nhà thứ nhất” – nơi tôi cất giữ những bình yên nhỏ bé và cả một bầu trời thương nhớ. Bước xuống phố, gió sáng sớm khẽ vuốt nhẹ tay áo, còn tôi thì đầy ắp chút gato dễ thương với “bầu trời” vẫn được ngủ vùi trong chăn ấm sau lưng mình.

Rời đi mà chẳng nỡ rời.


Ngôi nhà thứ hai.


Cánh cổng trường mở ra trong nắng vàng óng ả. Sân trường sáng rực lên bởi những đóa hồng nhung đỏ thắm, tỏa hương thơm dìu dịu, quấn quýt như muốn ôm lấy tất cả mọi người. 

Bước vào lớp, tôi được đón chào bằng những nụ cười hồn nhiên, bằng những tiếng bước chân rộn ràng của “lũ nhất quỷ nhì ma”, những gương mặt tuổi 17 tươi như gió mới, nghịch ngợm mà đáng yêu đến lạ. Chúng hớn hở tranh nhau lên bảng làm bài, mặc kệ việc bị cô phê bình te tua – bởi với chúng, đó gần như là… đặc sản hằng ngày. Và tôi – dù nghiêm, dù mắng – cũng chẳng thể giấu được niềm vui lấp lánh đong đầy trong đáy mắt.

5 tiết học trôi qua trong chớp mắt. Ừ thì với trò là nhanh; còn với cô, là những khoảnh khắc đầy năng lượng, đầy tiếng cười, và cũng đầy hy vọng.

Tôi nấn ná lại thêm ít phút, hoàn thành đôi ba công việc, đứng nhìn sân trường vàng nắng rồi mới rời đi. Bước ra phố, lòng còn vương chút lưu luyến, cứ như vừa rời khỏi mái ấm thứ hai của mình.

Một ngày đầu tuần khẽ khàng trôi qua, để lại trong tôi đầy ắp yêu thương, bình yên và ngọn lửa nhiệt huyết chưa bao giờ tắt. 

Tạm biệt một ngày đông nắng ấm trải khắp muôn nơi. Tạm biệt góc sân và khoảng trời nơi chứa đựng và gửi gắm những ước mơ, những niềm thương nỗi nhớ của biết bao thế hệ học trò. 

Tạm biệt những bông hoa hồng nở nghiêng nghiêng, rung rinh trong gió như đang chờ đợi ai. Hẹn gặp lại ngày mai nhé!


Hai ngôi nhà – một của riêng tôi, một của biết bao thế hệ học trò – đã cùng nhau dệt nên cuộc sống mà tôi luôn trân trọng.


Và hôm nay… lại thêm một ngày đẹp đẽ như thế.


Hà Nội, 28/11/2016