Khi ánh sáng toả hai chiều trái đất
- Chủ nhật - 22/06/2025 15:49
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này


(Ảnh: Phương Thủy)
KHI ÁNH SÁNG TỎA HAI CHIỀU TRÁI ĐẤT
(Nguyễn Phương Thủy - lời yêu cho học trò)
Mấy ngày nay tâm hồn mình xao động quá, gặp lại trò cũ, bạn cũ... nôn nao, cồn cào, như thể trái đất ngược chiều quay! Khi mình được xem ảnh của các em chụp lúc còn nhỏ, khi lớn lên và trở thành cha mẹ... Nôn nao, cồn cào. Trái tim nghẹn ngào, lồng ngực căng căng và mắt ưa ứa nước. Những khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy đã tạo nên những đợt sóng dội sóng trong tim mình. Cảm xúc như một luồng ánh sáng dịu nhẹ, ngan ngát hương thơm của những ngày mình đã từng sống và yêu thương... rọi về! Những tin nhắn riêng lẻ từ mấy trò cũ đã tìm thấy mình... Chỉ vài dòng thôi mà chao ôi, sức mạnh dạt dào... Dường như mình chao đảo trong một con thuyền chở niềm vui, náo nức hoài niệm, bỡ ngỡ và có lẽ thoáng chút bàng hoàng. Bằng ấy tháng năm, bằng ấy cuộc đời diễn ra song song, bên nhau và cách nhau nửa vòng quả đất... Khi các em tỉnh giấc nồng bước vào một ngày mới, thì cô cùng nắng lặn vào đêm, nằm xuống và lắng nghe làn gió mỏng manh lùa con đường ký ức. Một dòng sông nước đỏ đục phù sa, một cây cầu dốc cong nối đôi thôn xóm, một ngôi trường sân trắng trải rộng sau hàng thông mượt lá… Những tán bàng xanh, ríu rít chim ngó nghiêng xem trẻ nhảy dây, ô, chuyền… Có một cô giáo vừa ra trường, tuổi tròn mười tám.
Trưa rung rinh nắng đón chiều. Cô đến trường. Trẻ chạy ra đón tranh nhau dựa xe đạp cho cô, cất nón cho cô và cùng cô vào lớp.
"Em yêu cô lắm". Ôi, sao ngày ấy và cả những ngày sau đó, cô đã không được nghe và cũng không nói được với các em những lời như vậy? Cô cũng yêu các em lắm. Có lần cô gặp các em trên đường, cô chỉ muốn xuống xe, ôm các em, thơm lên mái tóc thơm mùi nắng, mùi rạ rơm, mùi hoa bưởi, hoa nhài… cùng các em thả bộ dọc con mương, nơi tia chiều óng ánh đong đưa trên lá bèo bồng tròn trĩnh, nơi dập dềnh đóa hoa trang rực sáng như một nụ cười xinh... Nhưng cô đẫ không làm thế, cô chào các em như những cô giáo... ngày xưa... Cô đã không làm những gì mà thực lòng cô mong muốn. Bầu trời khi ấy có lẽ chưa đủ bao la cho cả những loài hoa lạ. Để các trò "yêu cô lắm" chỉ có thể quấn quít cô ở trường, có thể thăm cô nhân ngày Nhà Giáo và chúc tết cô khi rạo rực xuân về... Một ngày thu, cô ra đi, chỉ trò năm cuối cùng biết để chia tay. Còn hơn một trăm trò khác thì… „ngày cô đi em nhớ cô lắm nhưng còn bé dại“...
Những lời yêu ấy đã rung động lòng cô... Ngày ấy, những trái tim non chỉ biết đập theo nhịp điệu của riêng mình, lời yêu ủ, nấp trong góc kín... và từng ấy tháng năm xoay cùng quả đất, qua bao nhịp của dòng đời... để giờ đây lời yêu tìm về bến đậu – ngọt ngào trong trái tim cô. „Ui, cô còn nhớ em ạ?“- Có mà em! - Chòng chành trong hân hoan, xao xuyến. Cô biết, mình chưa cảm hết được tính huyền diệu mà thời gian đã cô đặc trong những lời yêu ấy. „Còn nhiều kỷ niệm mình ôn dần cô nhé“ – Ừ em!
Trái tim cô, nơi yêu thương đã nghẹn lại bao năm, nơi khát khao thu mình ẩn giấu, nay vời vợi đón nhận luồng sáng thiêng liêng trong lành – "Cô nhớ nha, em lúc nào cũng mong cô" – Lời Yêu ấy
„Ngân nga như lời hát.“* để „Đêm về không chợp mắt/ Yêu bát ngát trong lòng „*
nôn nao, cồn cào… cô lắng nghe
„Trái đất rì rầm/ Xoay nắng vào đêm.“ **
Mai cô gọi điện cho các em. Mai, khi luồng sáng tỏa muôn nơi, cả hai chiều trái đất, cô về hội tụ với các em. Cô yêu các em lắm.
Munich 20.06.2025.
—-----------------------
* trích đoạn bài thơ Em Đón Chị Về Quê – Nguyễn Phương Thủy, tập thơ tình ba thế hệ Đường Vào Ánh Sáng, NXB Hội Nhà Văn Việt Nam 2023. Một sáng tác tặng các em trong nhóm văn thơ Búp Trên Cành khi gặp lại.
** trích đoạn bài thơ Đêm Thức – Nguyễn Phương Thủy, tập thơ tình Ngân Lên Từ Nỗi Nhớ, NXB Hội Nhà Văn Việt Nam 2024