Ký ức về một bài ca
- Thứ năm - 11/01/2024 09:49
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
(Ảnh: Hải Hà)
KÝ ỨC VỀ MỘT BÀI CA
(Lê Hải Hà)
Con biết đến Bài ca hy vọng khi còn rất bé, từ mẹ .“Từng đôi chim bay đi, tiếng ca rộn ràng. Cánh chim xao xuyến gió mùa xuân…”. Bài hát yêu thích mẹ cất lên, cứ dặt dìu, trong trẻo, tươi sáng như thế. Và ánh mắt-vì sao, thăm thẳm sáng mỗi bình minh hay đêm tối, hòa cùng giai điệu, lời ca… Rồi sau này, con đã hiểu không chỉ là khúc hát, không chỉ là sự kỳ diệu của âm nhạc lan tỏa trong tâm hồn người phụ nữ thôn quê yêu ca hát, mộc mạc vì yêu. Là động lực sống, là niềm tin và hơn hết là cách mẹ chọn để sống. Đó là niềm hy vọng trở thành bài ca cuộc đời! Những năm tháng khó khăn, đàn con thơ dại, ba ở tận miền Nam, mẹ vịn vào câu hát vượt gian nan. Khi thiếu dầu, ánh đèn sắp cạn. Hạt gạo vơi, khoai, sắn thay cơm. Mùa đông rét, chăm luống rau độn bữa. Hè nóng rộp chân, vượt dốc đá gánh củi về…. Mẹ vẫn hát Bài ca hy vọng…
Con cháu mẹ nên người cũng từ câu hát năm xưa. Câu hát như lời dẫn lối say mê tận những ngày vai mòn, tóc trắng…
Rồi không may, căn bệnh hiểm nghèo như một định mệnh nghiệt ngã đổ xuống đời mẹ. Một năm 4 tháng là cả chuỗi ngày mẹ vô cùng cố gắng bởi niềm hy vọng đã trở thành ý chí. Từng viên thuốc đắng, từng bước tập đi, từng miếng cháo, chai đạm truyền, khi hết ven phải đi qua đường mũi, từng cơn đau kinh người… mẹ vẫn cố để khi tỉnh lại được nhìn thấy những người thân yêu. Con đã hiểu, bài ca xưa thấm vào máu thịt!
Mẹ ơi, nay mẹ đã về miền xa, mây trắng nhưng câu hát “mùa đông và mây mù sẽ tan…” vẫn văng vẳng đâu đây. Mẹ vẫn còn đây cùng Bài ca hy vọng, từng ngân nga suốt những năm tháng cuộc đời. Và con biết: Nay con gọi, không còn nghe tiếng Mẹ. Đã tàn rồi, ngọn lửa giữa ngàn thu. Nhưng ánh lửa sẽ là mãi mãi. Sáng mọi nẻo đường, ấm những hoàng hôn….