Miền Trung

Miền Trung
Một trong những ám ảnh lớn nhất của tuổi thơ tôi là mưa bão và lụt lội. Ngày ấy, tôi mới học lớp 2, lội mưa đi học và theo chúng bạn đuổi theo những con cá nhỏ trên dòng- sông- mưa ngay trên con phố chính của thị xã - Thành phố Hà Tĩnh bây giờ; lòng chẳng bận tâm gì đến những lo lắng, vất vả của người lớn!



(Ảnh: Pixabay)


MIỀN TRUNG 

(Trần Kim Hoa)


Một trong những ám ảnh lớn nhất của tuổi thơ tôi là mưa bão và lụt lội.

Ngày ấy, tôi mới học lớp 2, lội mưa đi học và theo chúng bạn đuổi theo những con cá nhỏ trên dòng- sông- mưa ngay trên con phố chính của thị xã - Thành phố Hà Tĩnh bây giờ; lòng chẳng bận tâm gì đến những lo lắng, vất vả của người lớn! Tôi nhớ rất rõ hồi đó ở quê, mưa xuống như có hội, người lớn trẻ em chạy ra sân dùng một dụng cụ có mo cau ở dưới để đẩy nước làm sạch sân, tiếp sau lại đẩy và dồn nước mưa vào một cái hõm sâu ở góc sân để lấy nước ăn! Rồi sau đó các bà, các mẹ cầm cái gáo cũng làm từ mo cau để múc chỗ nước mưa đó vào bể dùng dần! Tôi được bố mẹ cho về quê nhiều vào các dịp hè, tết, có lần cũng được cho ra sân tham gia đón mưa và múc nước mưa hối hả giữa cơn mưa lớn như vậy, thích vô kể!

Những trận mưa bão nhiều không kể xiết suốt những năm tôi học cấp 2,3 ở Vinh. 

Nhiều đận nước vào nhà và mấp mé giường ngủ. Cơm canh đến bữa phải bắc cả bếp trên giường để nấu. Mấy chị em ôm nhau sợ tái xanh mặt mũi mỗi lần bão rít, vặn trên mái nhà cấp 4. Mẹ tôi vẫn lội mưa lên cơ quan làm việc. Bố tôi thì đội nón và buộc một cái mảnh nilon quanh người ra đứng giữa mưa để lấy sức người ra chống lại ông trời nhằm giữ cái chuồng lợn khỏi đổ (hồi những năm 70-80 nhà nào cũng nuôi lợn và coi đó như một phương cách sống còn của "kinh tế hộ gia đình" ngoài đồng lương ít ỏi và tem phiếu)...

Tôi nhớ có chú Long người Thường Tín, em của bạn bố tôi hồi là CABP, lái xe ô tô tải chở đầy cam, bị bão lụt không chạy ra HN được, vào ở nhà tôi tạm mấy bữa, bao nhiêu là cam ngon, cam ngọt khuân xuống ăn trừ bữa! (đó là kỷ niệm với cam Vinh đặc biệt nhất trong đời tôi, huhu!);

Trường Phan của tôi một lần chịu bão, nghe các bạn nội trú kể tôn bay vèo vèo, bạn nào cũng ướt như chuột lột, thế nên sau đó tôi còn được nghe có chuyện giặt hộ cái áo mà thành "kỷ niệm" thuở học trò rồi nhiều chuyện khác tự dưng chiều nay cứ hiện về khi mưa bão đang đổ bộ vào miền Trung yêu dấu...


P/s: Một bài thơ viết đã lâu, kể chuyện vùng quê "giàu" mưa bão và nắng hạn của tôi:


Đêm bao nhiêu giọt lệ 


mẹ đong mưa bằng chiếc mo cau sũng nước

cha lưng trần co kéo chiều giông

nếp nhăn trên gương mặt cha

chỉ giãn ra khi người nằm xuống

bàn tay chai sần

đã theo người đi mãi


hạn hán đeo đẳng cánh đồng

mưa làm mềm lòng đất

làng vẫn nón mê bươn bả

sân gạch nhói đau mỗi độ bão về


đêm bao nhiêu giọt lệ 

rớt xuống mỗi mai này…