Mổ lợn

Mổ lợn
Ông Chìa răng vổ dòng dõi mổ lợn. Vào bộ đội sẵn nghề gia truyền ông xung phong giết lợn mổ gà cho đơn vị. Được chỉ huy tín nhiệm. Ông được giao làm anh nuôi. Khi bị thương ông về quê lại đảm nhiệm mổ lợn cho xã.


(Ảnh: Pixabay)



MỔ LỢN

(Nguyễn Linh Khiếu)

 

Ông Chìa răng vổ dòng dõi mổ lợn.
 

Vào bộ đội sẵn nghề gia truyền ông xung phong giết lợn mổ gà cho đơn vị. Được chỉ huy tín nhiệm. Ông được giao làm anh nuôi. Khi bị thương ông về quê lại đảm nhiệm mổ lợn cho xã.
 

Xã giao mỗi ngày ông thịt 5 con lợn. Một mình ông giết mổ. Phân chia rành rẽ thịt xương lòng mề chân thủ đâu ra đấy. Sáng ra xe thực phẩm huyện về chở toàn bộ mang đi nộp cho nhà nước.
 

Ngày nào cũng vậy trời còn tối đất đã nghe tiếng lợn kêu eng éc thất thanh khi ông chọc tiết.
 

Làng quê thanh vắng. Tiếng lợn kêu dựng cả làng tỉnh dậy. Ngày nào chào buổi sáng cũng bắt đầu bằng tiếng lợn kêu khóc vô cùng thảm thiết.
 

Có nghề ổn định kinh tế nhà ông Chìa khấm khá. Nhưng người làng đều có ý vừa khinh vừa sợ ông.
 

Khinh là cái nghề giết mổ sát sinh. Sợ là nhớ khi ông cầm dao bầu cười hềnh hệch chọc tiết hết con lợn này đến con lợn khác rất điệu nghệ. Máu lợn phun phì phì sủi bọt khiếp đảm.
 

Bà Nội nói: Cái nghề thất đức. Có người nói: Giết mổ lợn là nghề ác. Bạc lắm. Có người nói: Đoạt mạng biết bao con lợn thể nào nó cũng oán. Ác giả ác báo. Ai cũng ghê ghê.
 

Một buổi sớm không thấy tiếng lợn kêu. Làng quen cữ lợn kêu khóc chào buổi sáng đều tỉnh dậy. Ai cũng thắc thỏm băn khoăn nhớ tiếng lợn kêu khóc.
 

Sáng ra tiếng vợ con ông Chìa kêu gào thảm thiết. Cứ như là tiếng lợn kêu gào. Khi mọi người chạy tới thì ông Chìa đã chết.
 

Xác ông nằm vắt ngang cầu ao. Bụng bị mổ phanh. Ruột gan tuôn thành một đống lớn lầy nhầy. Máu nhuộm đỏ nước ao.

Ông Chìa mắt trợn ngược trắng dã. Tay phải ông vẫn nắm chặt cán dao bầu.