Một mùa xuân nắng mới chan hoà

Một mùa xuân nắng mới chan hoà
Con vẫn biết góc đồi hoang ngày xưa không còn nữa, những vui buồn một thuở nhạt nhòa theo cánh thời gian. Mùa xuân sang lộc trời lá nõn, bánh chưng xanh, hoa đào phớt, nếp thời gian trên khóe mắt mẹ rưng rưng.


(Ảnh: Kim Anh)


 

MỘT MÙA XUÂN NẮNG MỚI CHAN HÒA

(Phan Hà)


Con vẫn biết góc đồi hoang ngày xưa không còn nữa, những vui buồn một thuở nhạt nhòa theo cánh thời gian. Mùa xuân sang lộc trời lá nõn, bánh chưng xanh, hoa đào phớt, nếp thời gian trên khóe mắt mẹ rưng rưng. Con hạnh phúc xuân này con còn mẹ, ánh niềm vui loang nhẹ trong ngôi nhà ngói năm gian. Năm nào cũng thế khi khoảnh khắc năm cũ sắp tàn, mẹ lại đun nồi nước lá mùi thơm nức, gọi cháu con quây quần hả hê lau rửa cho từng đứa một.

Bốn mươi năm bên đời con có mẹ. Bốn mươi năm ngọn gió đời con rơi nhẹ. Mẹ âm thầm nhận về mình nỗi tái tê. Bốn mươi năm con sống với dư vị quê, trải qua những thăng trầm cay đắng. Những khoảng lặng trong lòng con không ai thấu hiểu. Ngọn gió lạc mùa thau rửa những chung chiêng.

 Bốn mươi năm những nỗi niềm canh thâu bạc tóc. Bốn mươi năm hơi thở nặng nhọc, con cầm lòng đợi gió về đánh thức mùa xuân. Bốn mươi năm thăng trầm, nhục vinh con nào thấu. Vẫn trái tim hồn hậu nhịp đập lệch mùa khao khát cả trời xuân. 


Sáng sớm nay trong nắng nhẹ trong ngần, chú chim nhỏ chao nghiêng đôi cánh. Cố giấu niềm đau trong bụi tầm xuân. Chữ thánh hiền đạo đức nhân văn, chú chim nhỏ không học nhưng vẫn tỏ. Lạc giữa đường trần mới thấy cuộc chơi. Phận người mỏng như tờ giấy bạc, khốn nỗi mồi chim dăm hạt gạo dư thừa. 


Bốn mươi năm gánh chữ lên non, con chữ cào bằng. Những tưởng rằng đời mẹ nghèo con dành những con chữ lúa khoai. Con lầm tưởng không ghi được điều mẹ nghĩ. Xuân quê hương bình dị quá mẹ ơi! Chiều ba mươi tết mẹ vẫn hát ru ầu ơi! giấu nỗi niềm chìm trong thăm thẳm. Ngọn gió nghèo quê mình mặn đắng, từng giọt đông tàn lách vỉa cũ luống thời gian.
 

Năm mới khẽ sang cho xuân về tỉnh giấc. Mẹ ơi xuân này hơn hẳn những xuân qua. Có nỗi đau được thau chua rửa mặn, có nỗi đau rơi thềm đêm vắng. Tháng Giêng về bung nỗi nhớ bật chồi lên. Có ước mơ xuân về con kịp thắp lên. Những khát khao của thời xuân trái. Nỗi khát khao không hề vụng dại. Nắm hương trầm con khấn vái tổ tiên.

Mùa xuân này mang hơi ấm bình yên, quyện nỗi nhớ linh thiêng con gửi vào sắc hương trời đất. Ngoài trời xuân mưa lất phất nhỏ lên những lóc nhà. Trong câu chuyện đêm qua nụ đào vừa hé nở. Một mùa xuân nắng mới chan hòa.