Mùa Thu quê mình
- Thứ hai - 24/01/2022 22:26
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
MÙA THU QUÊ MÌNH
(Nguyễn Thúy Hằng)
Tháng Mười, thu đã tiễn hạ đi một quãng đường dài tít tắp.
Vậy mà nắng mới bắt đầu vàng dịu, mưa mới ngớt cơn…
Đã quá nửa mùa thu, quá nửa mùa của bao xuyến xao nhung nhớ mà sao lòng người vẫn còn trăn trở. Mưa ngập ngừng đi nhưng vẫn luyến lưu để lại dấu chân của lũ, phủ lên miệt vườn màu phù sa nâu đỏ, phủ lên xóm làng mùi đất ẩm hoang hoải cỏ non tơ. Từng giọt nắng mềm xuyên qua kẽ lá như những đồng xu con rải lấm tấm xuống đất hồng. Bầy gà con chiu chít rủ nhau đi nhặt nắng, ngón chân bé xíu trên nền phù sa mịn màng như bánh đúc chưa kịp đông khô. Trong nắng ấm, trong hương cây rời rợi mát chợt ngân lên tiếng hát ngọt ngào, tiếng hát của những cô gái làng vườn đang cùng nhau vin cành hái quả, tiếng hát như vọng về như từ thuở xa xưa.
Tiếng hát trải dài mênh mang trong gió, thơm hương phù sa nồng ấm ngọt lành, có ai về thăm quê em giữa mùa thu chín, để đắm mình trong khúc thu xanh.
Mùa thu của làng vườn năm nay không trọn vẹn dịu dàng, không êm đềm như những mùa thu trước, không đúng nghĩa vào thu khi trời đất giao mùa, bởi giông bão luôn rập rình ngoài cửa, bởi nước lũ vẫn chập chờn dâng tràn bất cứ lúc nào trước ngõ, bởi vì lòng người chưa an định lúc thu sang.
Mùa thu quê mình đó, lòng người luôn khắc khoải hướng vào Nam, nơi bao khúc ruột thân thương đang trong vòng phong toả. Mùa thu quê mình đó, nhạt nhòa nước mắt trước màn hình thương những chiến sĩ áo trắng áo xanh ngày đêm vất vả, nghẹn ngào trước hình ảnh bệnh nhân nhiễm Covid giành giật từng hơi thở, nhói lòng trước những nụ cười đón quà thiện nguyện, trước ánh mắt trẻ thơ ngơ ngác lối đi về và nghẹn lòng trước mỗi chuyến xe, đưa bao người trở về cùng cát bụi.
Mùa thu quê mình đó, khai giảng sân trường vắng màu khăn quàng đỏ, vắng những bước chân nhỏ xinh tít tít nô đùa, vắng những nụ cười rạng rỡ bé thơ, vắng những đôi má hồng những đôi môi đỏ, vắng đi sự vô tư yên ả, chỉ hiện hữu những chiếc khẩu trang và đôi mắt đen tròn.
Mùa thu quê mình đó, chốt canh giăng khắp các ngả đường, mỗi xã mỗi phường là pháo đài chống dịch. Y tế, bộ đội, công an vào trận tuyến và người dân là chiến sĩ kiên cường. Trong gian khổ này người ta quý trọng nhau hơn, mớ rau chia đôi, bát cơm sẻ nửa.
Nhưng nắng vẫn vàng và hoa vẫn đỏ. Màu lá xanh hơn giữa sương nắng âm thầm, những mầm măng đã bậm bạp dần, làng bãi hiền từ trải dài hơn trong gió, tạm quên dần những tháng ngày bão lũ, cả miệt vườn nưng nức dậy hương cây. Ngan ngát cây. Ngào ngạt hương. Hương cau dẫn lối ta về mối tình đẹp trong truyện cổ. Hương táo dẫn lối ta về lại tuổi thơ. Hương cúc bâng khuâng gợi nhớ câu ca dao hò hẹn. Hương mộc đưa đường vào ngõ nhỏ ngập vàng ánh trăng. Hương ngâu dắt nhẹ tâm tưởng ta dạo bước dưới màu nắng nhạt. Và chim, chim bay chếnh choáng trong hương vườn. Chim sâu tiếng mỏng như tờ lộc non. Chim chèo bẻo kêu chanh chua như vị khế. Chim gáy tiếng trầm như màu đất nâu...
Không gian yên bình, tiếng chim cứ mênh mang thẳm trong vòm lá, xoay phía nào cũng vương tiếng chim kêu.
Mùa thu quê mình đó, thương và yêu biết bao nhiêu…
(Ghi lại dấu ấn mùa thu lịch sử năm 2021)