Phượng vàng

Phượng vàng
Mình ngồi một mình trên tầng 2 của một quán cà phê mộc. Quán nhỏ hiu hắt trên một con đường ngoằn ngoèo có cái tên không thể dân dã hơn là Vệ Hồ. Không hiểu sao con đường nhỏ nép nơi mép nước ấy người ta trồng toàn phượng vàng.



 

PHƯỢNG VÀNG

(Nguyễn Linh Khiếu)

 

Mình ngồi một mình trên tầng 2 của một quán cà phê mộc. Quán nhỏ hiu hắt trên một con đường ngoằn ngoèo có cái tên không thể dân dã hơn là Vệ Hồ.

Không hiểu sao con đường nhỏ nép nơi mép nước ấy người ta trồng toàn phượng vàng. Đầu mùa hạ phượng vàng rực rỡ chơi vơi. Phượng vàng dù hoa nở tưng bừng thắm thiết nhưng bao giờ sắc màu cũng mơ hồ hoang hoải.

Trước mặt là một cái bàn nhỏ y hệt một chiếc thớt mộc thô được tiện khoanh thân một cây gỗ tạp khá lớn. Cái ghế gỗ dài như ghế học sinh ngồi đôi thật phong cách.

Hồ Tây một hoàng hôn tĩnh lặng bóng nước mơ hồ. Nước sóng sánh ánh ngày. Mình gọi một ly cà phê và một gói thuốc. Đó là những thứ hầu như chẳng bao giờ mình dùng.

Chợt nhớ một buổi sáng có một người bạn từ xa về. Bạn hẹn mình uống cà phê và muốn tặng mình một gói chà là. Bọn mình đã ngồi ở chính cái quán hắt hiu này.

Một người bạn facebook và đây là lần đầu tiên chúng mình gặp nhau. Facebook thần kỳ thật. Nó đã làm cho hai con người chưa gặp nhau bao giờ lại cứ ngỡ như đã thân thiết nhau từ kiếp trước.

Sau vài giờ nói đủ mọi thứ chuyện linh tinh mình chỉ còn nhớ được một điều. Bạn nói ai cũng bảo bạn có đôi môi đẹp và rất ấn tượng. Còn mình thì nói đôi mắt bồ câu của bạn mới là đẹp nhất.

Đôi mắt thẳm sâu bao giờ cũng trĩu nặng một nỗi buồn hoang hoải. Mình không hiểu một đôi mắt buồn ngần ấy liệu có phải là đôi mắt đẹp không.