Sự học xưa và nay
- Thứ sáu - 15/12/2023 16:26
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
(Ảnh: Kim Anh)
SỰ HỌC XƯA VÀ NAY
(Bùi Yến)
Ngày xưa mình đi học, mình thực sự kính trọng thầy cô. Lúc nhỏ, thỉnh thoảng đứng ngoài cửa sổ lớp học xem các thầy cô giảng bài, mình ngưỡng mộ quá, về nhà cũng lấy cái que dài dài đập đập lên bàn, bắt chước thầy cô giảng bài.
Mình cũng thấy thầy cô có vẻ gì đấy sạch sẽ, thanh cao, trí thức khác hẳn bố mẹ mình và các ông bà nông dân làng mình, xóm mình ngày xưa
Mình đi học cũng có thể coi là học được nhưng mình vẫn sợ thầy cô lắm.. Luôn có điều gì đó khiến mình không dám nói năng hay có bất cứ cử chỉ nào thiếu lễ phép. Một câu thưa hai câu gửi. Giờ mình đi dạy, lại thấy có nhiều thứ để so sánh với thầy cô.
Thực ra ngày xưa mình vẫn thấy thầy cô kéo tại, vụt thước kẻ, phạt học sinh nhưng chẳng có phu huynh nào vì thế mà ý kiến ý cò hay bênh con. Các thầy cô khổ hơn giáo viên ngày nay về vật chất nhưng tinh thần có lẽ là sung sướng hơn nhiều.
Thứ nhất là thầy cô được phụ huynh và học sinh,xã hội kính trọng, tôn vinh. Thứ hai là bài vở, hồ sơ không đẻ ra lắm thứ như bây giờ.. Thứ ba là không bị áp lực về thành tích, thứ tư là hiếm khi thầy cô bị dự giờ thăm lớp. Mình học 5 năm cấp một, 3 năm cấp hai mà thấy có mỗi một lần phòng về dự giờ văn cô giáo mình. Các thầy cô cũng chẳng phải thao giảng gì cả. Dạy dỗ theo như mình thấy là bài vở không hàn lâm, không nặng nề như bây giờ. Cả lớp chọn của mình mỗi năm có 1 bạn HS sinh giỏi, bốn năm bạn nữa tiến tiến, còn đâu là trung bình, yếu kém..Có những anh lớn học dốt các thầy cô còn cho đúp 4,5 năm.liền. Thế nên học mới thật mà thì cũng mới thật..
Mình còn thấy các thầy cô thân thiết và tình cảm, gần gũi chia sẻ với nhau vô cùng nữa. Hết buổi dạy,các cô không có ruộng cũng chẳng dạy thêm dạy nếm gì nên hay ra khu đất nhà trường cuốc đất, nhặt cỏ, trồng rau, tưới rau. Trường học có mỗi hai khu nhà lợp ngói, sân đất trồng xà cừ và một mảnh vườn sinh vật nhỏ mà sao mình cứ thấy yêu trường, thấy trường thật đẹp, các cô giáo ai cũng đẹp.
Sự học hành và trường lớp, thầy cô cùng những bài học trong trẻo, vừa sức làm mình lúc nào cũng muốn đến trường. Nghỉ hè thì mong được đi tập trung, mong chóng vào năm học mới. Thấy màu hoa phượng hay tiếng ve gọi hè thì lòng bồi hồi, được khen thưởng mà cầm trong tay tờ giấy khen thì lâng lâng sung sướng cả ngày. Mượn được cuốn sách hay cuốn truyện nào thì đoc quên cả ăn,quên cả chơi vì sách ngày xưa thật sự rất hay,rất có giá trị.
Sự học và dạy ngày nay quá khác xưa. Mình cũng tự thấy mình không được gương mẫu và chuẩn chỉ như đa số thầy cô mình, cũng không đẹp đẽ và đáng ngưỡng mộ trong mắt học trò như thầy cô trong mắt mình ngày xưa. Học sinh bây giờ có quá nhiều thứ giải trí mà phần nhiểu chỉ để cho vui,cho ham chứ chẳng bồi đắp tâm hồn trẻ con như sách vở ngày xưa nên đôi lúc mình thẩn thẩn nghĩ không biết còn đứa học trò nào thấy bồi hồi,xao xuyến trước hình ảnh bằng lăng, phượng vĩ... hay không nữa.
Mình cứ ước sự trong trẻo của những bài học xưa trở lại, ước một nền giáo dục mà cô trò không phải chạy đua chí chết vì điểm số, ước cho học trò được trải nghiệm những năm tháng tuổi thơ đúng nghĩa, biết con gà nở ra thế nào, con cá cờ phải nuôi ra sao, biết cho ngan cho vịt ăn gì để chúng chóng lớn...
Và để khi lớn lên chúng đủ bao dung, đủ tỉnh táo, khôn ngoan mà biết giấu nỗi buồn cho riêng mình khi không được yêu, biết chia sẻ và làm tròn trách nhiệm khi thành vợ thành chồng… Biết hiếu thảo với cha mẹ và biết ơn cuộc đời...