Tâm sự của gà trống

Tâm sự của gà trống
Tôi là chú gà trống. Tôi được lớn lên dưới sự chăm sóc của các bạn học sinh. Quê tôi ở xa, xa lắm. Mãi tít chỗ chân trời xanh lờ mờ kia. Rồi tôi được một cậu học sinh đưa về đây.

(Ảnh: St)


TÂM SỰ CỦA GÀ TRỐNG
(Trần Thu Huê)

Tôi là chú gà trống. Tôi được lớn lên dưới sự chăm sóc của các bạn học sinh. Quê tôi ở xa, xa lắm. Mãi tít chỗ chân trời xanh lờ mờ kia. Rồi tôi được một cậu học sinh đưa về đây.

Khi mới về tôi buồn thỉu buồn thiu. Con giun bò qua tôi không mổ. Con dế bò qua tôi không bắt. Thấy vậy cậu Tuấn (lớp trưởng lớp 4B) ôm tôi vào lòng âu yếm vỗ về: “Gà Út vui lên (chả tôi là con út gia đình này)! Chúng tớ sẽ chăm sóc Út cẩn thận. Thức ăn đầy vườn, tha hồ Út chén”... Tối tối, tôi được ngủ trong “căn nhà” cao ráo, sạch sẽ. Mặc cho trời rét, tôi vẫn đánh một giấc yên lành (vì trong nhà tôi cứ ấm như có máy điều hòa nhiệt độ ấy). Sáng, tôi dậy từ lúc bác mặt trời mới nhô lên. Thấy tôi vỗ cánh, tập bài thể dục buổi sáng của họ nhà gà thì các bạn lại cười thích thú. Cậu Tuấn vung mấy con dế xuống sân gọi” “Út! Út!” là tôi chạy đến để ăn buổi sáng. Cứ vào buổi trưa, tôi lại vùng vẫy trên chiếc sân cát trước cửa nhà. Nằm sưởi nắng, tôi nhớ hôm trước các bạn học sinh gánh cát trước cửa nhà về đổ. Cậu Tuấn chả bảo: “Làm sân cho gà Út tắm nắng và phòng chữa bệnh mò” là gì. Hằng ngày tôi oai vệ bước ra vườn. Ở đó tôi gặp các bạn học sinh cũng đang chăm sóc rau. Tôi đưa đôi mắt long lanh nhìn kỹ vào từng kẽ lá để bắt sâu. Chợt có tiếng gọi: “Út! Út! Lại đây nhiều sâu lắm”. Những lúc như vậy, tôi vui hẳn lên và quên béng chuyện nhớ mẹ. Sớm sớm, tôi cất tiếng gáy lanh lảnh: “Ò ó o”. Cậu Tuấn bảo tôi: Tớ thi đua học chăm, học giỏi. Út thi đưa cất tiếng gáy thật đều nhé”. Các bạn học sinh đối với tôi thân thiết chỉ xưng “tớ! tớ!” thôi.

Tuy đã lớn nhưng tôi vẫn được các bạn đào giun, dế cho ăn. Dù đi học hay đi đâu về, các bạn đều dành cho tôi những lá diếp, con cá nhỏ mà các bạn kiếm được (không phải các bạn xuống ao hợp tác xã mò cá đâu nhé).

Dần dần tôi lớn hẳn. Đôi cánh dài châm đuôi. Ngực nở nang, thân hình cân đối, khỏe mạnh. Tiếng gáy trong hơn, rõ hơn. Tôi sẽ đem tiếng gáy đó ca ngợi những bạn học sinh chăm ngoan của lớp 4B, ca ngợi mái trường cấp I X.T nơi dìu dắt, dạy bảo những bạn học sinh nhỏ tuổi học giỏi, chăm làm.

Trần Thu Huê
Học sinh lớp 4, Kiến Xương, Thái Bình


—---
(*) Bài đoạt giải nhì văn học sinh giỏi toàn miền Bắc năm 1976