Thằng đệ

Thằng đệ
Nó gọi mình là đại ca. Mất bố từ năm 10 tuổi. Mọi thứ tưởng chừng bế tắc. Nhưng trong vòng tay của người mẹ tảo tần, vĩ đại như một vị Phật, nó đã rất cố gắng và lớn dần lên. Nói nó vụng cũng không phải. Nói nó chăm cũng chả đúng.

(Ảnh: Kim Anh)


THẰNG ĐỆ

(Dương Chính Chức)

Nó gọi mình là đại ca. 

Mất bố từ năm 10 tuổi. Mọi thứ tưởng chừng bế tắc. Nhưng trong vòng tay của người mẹ  tảo tần, vĩ đại như một vị Phật, nó đã rất cố gắng và lớn dần lên.

Nói nó vụng cũng không phải. Nói nó chăm cũng chả đúng. Nó có thể xử lý việc này kia ngon lành, nhưng nó vẫn không thể treo cái áo vào đúng nơi quy định. Nó có thể đánh giá món ngon món dở nhưng lại không biết luộc trứng.

Nó khá môn tự nhiên, nhưng nó lại thích trau chuốt ngôn từ, nó bề bộn mối lo, nhưng lại ham vui học Phật. 

Đôi khi, lý thuyết làm đảo tung tâm trí nó.

Nó có ý thức thực hành, biết bảo vệ lẽ phải, biết thương người bần hàn, biết bảo trọng suy nghĩ và phát ngôn. Nhưng đôi khi nó băn khoăn. Tại sao lại thế khi đúng ra không phải vậy. 

Nó vốn là đứa đang trên Đâu Suất, trong lúc nghe kinh, ngủ gật, lạc vào mộng trần. Gần 30 năm trần thế chưa dứt một âm đầu Thầy gọi.

Nó thông minh. Phải nói là vậy. Bôn ba tứ xứ nghề, cũng va nhiều ngang trái, cũng biết rút bài học, biết điều chỉnh, biết căn cơ dần dần. Từ buôn bất động sản, chuyển sang buôn hàng, môi giới thương vụ, cùng với chút kiến thức học được, bắt đầu vào giai đoạn nói có kẻ nghe. Đôi lúc tây tây phê phê cũng tay đao tay kiếm, chém phừn phựt.

Nó có khá nhiều bạn nhưng thân đâu ba bốn thằng, tuy mỗi đứa một nghề, một tính nhưng tình huynh đệ của chúng nó rất đáng để người ta mơ ước.

Nó để ý khá nhiều đứa nhưng lại chả thành gì. Nhiều đứa để ý nó, lại cũng không thành chi. Vẫn bảo nó rằng nhân sinh hữu duyên. Có duyên thì gặp, nhưng phải có phận mới thành. Thực ra, nó nhát gái thậm tệ, nhắc đến đứa nó thích, mặt nó đỏ rần rần, miệng lắp ba lắp bắp. Nghĩ thấy tội. Sợ nó ế nhưng chả biết làm sao.

Nó khá chuyên chính, có thể nói vừa chuyên vừa hồng. Trong tim nó tràn ngập tính vị tha nhân, thấy bất bình là muốn thế thiên hành đạo. Khi bất lực, nó dúi vào cốc trà đá, cà phê, ngẫm nghĩ trong lúc khói thuốc chui ra đằng mũi, phả ra đằng mồm.

Vẫn bảo, nếu nó bớt nể trọng, bớt nhún nhường, thêm mạnh dạn, có lẽ, nó cũng là cái gì trong một gầm trời này rồi. Thế mới nói, bi nhẫn cần có hạn, từ thiện cần đúng nơi.

Suýt thành kẻ cầm dùi cui ra đường khua khoắng, nay tìm hiểu cầm nã thủ, mai học hỏi cách điểm huyệt, khi phê phê tây tây cũng tự tin có thể điểm huyệt cách không. Nay thì nó lại vào nơi văn nhã, viết viết lách lách, ngẫm ngẫm suy suy.

Bà mẹ vẫn thấy nó trẻ con, gọi nó là thằng Tồ. Bà bảo: mày để mắt tới nó cho bà, còn dại lắm. Mình cười và nghĩ: nó sắp có tóc bạc rồi bà ơi.

Nó vẫn đang ế. Về khoản phụ nữ, nó vẫn là thằng Tồ, vẫn lý thuyết suông, thậm chí vẫn tưởng cứ 30 là tất cả các dòng sông đều đỏ.

Vài tháng nữa, nó sẽ là cái gì đấy rồi. Tin là vậy. Thằng thông minh trí giả như nó, Ngon zai như nó, thuần chất thiện lương như nó chẳng thể không như vậy.

Liệu nó có đồng thời tiểu đăng khoa, đại đăng khoa trong sang năm? Hay lại phải đến 20xx như ông thầy kia phán? Nó mót. Ai cũng biết. Có cô em, còi to cho vượt, tay nâng ba - ri - e, mồm vẫn lẩm bẩm, cả làng vỗ tay cười sướng, riêng nó vỗ tay mà đầu óc quay cuồng.

Thầy sắp chuyển sang âm thứ hai rồi....đến âm thứ ba nữa thôi, rồi sẽ tỉnh mộng trần. Dù sao, đã mộng thì mộng cho ra trò, sợ gì.

Làm anh nó, một thằng vừa bé, vừa lớn, nhiều bận tâm nên đâm ra vừa lo, vừa vui....