Trời xanh

Trời xanh
Ở Beijing có những hoàng hôn mùa đông trời xanh thẳm. Một màu xanh dương thắm thiết khôn cùng. Nhìn trời bạn sẽ bừng tỉnh sự vô cùng vô tận vũ trụ. Nhìn trời bạn sẽ chột dạ cảm thức về sự bé nhỏ mong manh của con người.


(Ảnh: Thùy Dương)

TRỜI XANH

(Tùy văn Nguyễn Linh Khiếu)


Ở Beijing có những hoàng hôn mùa đông trời xanh thẳm. 

Một màu xanh dương thắm thiết khôn cùng. 

Nhìn trời bạn sẽ bừng tỉnh sự vô cùng vô tận vũ trụ. 

Nhìn trời bạn sẽ chột dạ cảm thức về sự bé nhỏ mong manh của con người. Nhìn trời bạn sẽ chợt hiểu rằng mọi cố gắng của bạn là hoàn toàn vô nghĩa.

Nhìn trời xanh thăm thẳm suy nghĩ của bạn đạt tới độ không của tư duy. Khi đó nhận thức của bạn tuyệt đối tuyệt vọng. Mọi chân lý tuyệt đối đều là hư vô.

Con người khi đối diện với trời xanh sẽ hoảng loạn. Đối diện với hư vô là một đối diện quá sức con người. Bởi con người là loài yếu đuối nhất trong vũ trụ. 

Giữa những hoàng hôn xanh thẳm mùa đông bất chợt có một chớp sáng ẩn hiện xa xăm. Đó là một cánh chim một làn mây hay một ảo ảnh. Chả biết là gì nhưng chớp sáng đó vô cùng tội nghiệp. 

Chỉ một dấu vết mơ hồ như thế cũng làm vũ trụ bớt xanh thẳm hư vô.