Viết cho ngày sinh

Viết cho ngày sinh
Mình sinh vào ngày 9 tháng 11. Gần cuối năm. Cứ giỗ bố được hơn một tháng là sinh nhật của mình. Bố hy sinh khi mình còn trong bụng mẹ, mẹ bảo con quẫy đạp đòi ra ghê lắm.

(Ảnh: Diệu Liên)


 

VIẾT CHO NGÀY SINH

(Ánh Tuyết)


Mình sinh vào ngày 9 tháng 11. Gần cuối năm. Cứ giỗ bố được hơn một tháng là sinh nhật của mình. Bố hy sinh khi mình còn trong bụng mẹ, mẹ bảo con quẫy đạp đòi ra ghê lắm. Mới 30 tuổi, nhan sắc thuộc loại mặn mà nhất các cô dâu trong làng, mẹ đã mất chồng, một nách hai con trai nhỏ, mẹ chồng già. Gần trưa hôm ấy, mình ra đời, bà đỡ kêu lên: con gái mày ạ. Tóc nó đen, mắt đen, nó khoẻ mạnh khóc choa choa. Con bé này sau nên người đây.


Mẹ sinh bốn bận trước toàn con trai (hai anh không qua được những cơn đậu mùa khủng khiếp với trẻ con ngày ấy).  Bố chỉ ước được cô con gái. Nay con gái ra đời thì bố đã hi sinh không kịp nghe con khóc. Còn mình suốt đời chẳng thấy mặt cha.


Mẹ con bà cháu cứ nương vào nhau qua những đận khó khăn nhất của cuộc đời.


Anh em mình học hành tu dưỡng rât chăm chỉ thành đạt để mẹ yên tâm công tác xã hội, chăm lo gia đình.


Anh cả là giảng viên bí thư đoàn trường ĐH Y Thái  Bình. Anh hai sau khi chiến đấu ở chiến trường C về thi  đi học ra công tác ở ngành Du lịch của tỉnh. Mình thì là giảng viên của trường CĐSP tỉnh. Kể thế cũng là thành đạt.


Rồi một ngày chú ruột mình ra đi khi mới 41 tuổi do di chứng sốt rét những năm chiến đấu ở chiến trường miền Nam(1979). Ông chú tài hoa của mình mới có 41 tuổi. Con chú cũng còn nằm trong bụng mẹ. Một năm sau anh hai mình ra đi cũng vì sốt rét ở chiến trường C làm hỏng lá gan và anh mất khi mới 37 tuổi. Con anh hai, đứa lớn lên 4, đứa bé mới biết chạy.


Một năm 4 tháng sau mình mất nốt anh cả, người đàn ông cuối cùng là trụ cột cho một gia tộc vì bị tràn dịch màng phổi không cứu kịp. Ba đứa con anh lít nhít trứng gà trứng vịt. 


Mình cũng đã đớn hèn định đi theo các anh, nhưng không thể vì còn mẹ già, một gia tộc toàn trẻ con mồ côi, những người đàn bà goá bụa. Thế thì phải sống, phải gồng mình lên làm tất cả để vực dậy một gia tộc đang trong bi kịch đau thương nhất.


Bằng sự yêu thương hết lòng, bằng sự hy sinh, quyết tâm vượt lên. Hạt gạo được cắn làm 5 làm 7 sẻ chia no đói cho các con các cháu. Thế rồi chúng tôi đã vượt qua. Tất cả các con, em, cháu minh đều học hành thành đạt, có gia đình hạnh phúc. Thế hệ thứ ba cũng đã có dăm cháu tốt nghiệp đại học, đang học ở những trường danh tiếng.


Gia tộc mình là tấm gương tiêu biểu cho sự đoàn kết vươn lên và thành đạt ở quê. Mình thì là giảng viên, rồi chủ tịch công đoàn nhà trường cho đến ngày nghỉ hưu. Cuộc sống chật vật lắm,đi dạy về mình trồng rau, nuôi lợn, nuôi gà, nuôi chó, nuôi mèo, nuôi cá cảnh chim cảnh cho chồng. Khâu bao, bóc lạc thuê mình làm tuốt miễn có tiền nuôi con, giúp cho các cháu. Mải làm mải công tác quên cả nhan sắc hạnh phúc. Ngoài 30 mình chấp nhận cuộc sống vợ chồng ơ hờ: không có lòng với nhau vẫn phải ở cùng nhau…


Về nghỉ ở ngành giáo dục, mình thấy bằng lòng vì đã cống hiến trọn vẹn tuổi thanh xuân và trí tuệ tâm huyết cho nghề. 10 cuốn sách văn học của mình gửi lại nhà trường, bao yêu thương của đồng nghiệp và học trò là món quà quý tặng cho. 


Mình được vinh danh trong cuốn: những gương mặt nhà giáo tiêu biểu VN - 2008.


Rồi với 12 đầu sách và 12 giải thưởng VH, mình được vinh dự trở thành Hội viên Hội nhà văn Việt Nam. Lại được tỉnh mời tham gia quản lý Hội Văn học nghệ thuật tỉnh gần 10 năm nữa. Lại đem hết sức mình cống hiến cho nền VHNT tỉnh vào lúc nó khó khăn nhất. Cũng thấy không áy náy vì mình đã làm được kha khá việc cho sự nghiệp VHNT của tỉnh.

Đời mình chính thức 2 lần nghỉ hưu. Vui thế. Vinh dự quá ấy chứ!

Giờ thì mình cũng đã có chừng 17 đầu sách, thơ, truyện kí, tiểu thuyết… và chủ biên chừng 10 tuyển tập quan trọng. Vẫn thấy còn nhiều nội lực đam mê. Mẹ con bà cháu cũng có ngôi nhà khang trang, thích nhất là cây lúc nào cũng xanh tốt.


Về rồi thì chơi với cháu giúp cho con, cho gia tộc. Nhà nào, con cháu nào cần cứ gọi. Có liền ngay. Làm gì cũng phải giữ chữ Đức, lấy Đức làm trọng, lấy Đức làm đầu, phương châm sống thành công và hạnh phúc các con, các cháu phải nhớ làm lòng đấy. 


Bạn bè gọi cũng có liền, đến ngay! Già rồi, sống bình dị thế thôi. Tận hưởng cuộc sống trong tình yêu thương của mọi người. Mỗi ban mai ra cửa đón ánh nắng ngập tràn,ngắm những cánh hoa  thơm ngát, nụ cười của trẻ đến trường đi ngang qua, hạnh phúc biết chừng nào.