Vô thường

Vô thường
Chẳng hiểu tại sao cứ mỗi lần Anh đưa tôi đi biển thì trời lại mưa bão. Mưa lớn, gió gào, biển động. Thật khiếp sợ khi phải chứng kiến cảnh biển cả nổi giận. Mà trước đó đang là biển rất bình yên. Lần nào cũng vậy, buổi chiều trước khi cơn bão tới, chúng mình đã được hưởng những giây phút biển thảnh thơi.

 


VÔ THƯỜNG
(Trần Huyền Tâm)

 
Chẳng hiểu tại sao cứ mỗi lần Anh đưa tôi đi biển thì trời lại mưa bão. Mưa lớn, gió gào, biển động. Thật khiếp sợ khi phải chứng kiến cảnh biển cả nổi giận. Mà trước đó đang là biển rất bình yên.
 
Lần nào cũng vậy, buổi chiều trước khi cơn bão tới, chúng mình đã được hưởng những giây phút biển thảnh thơi. Đó là khoảnh khắc hoàng hôn, Biển bình yên đến lạ kì. Chợt thấm cái nghĩa vô thường của cuộc đời này. Cảm ơn Cao Xanh đã hữu ý an bài cho mình được thấy, được cảm nhận về Biển trong Vô thường như thế.
 
Cuộc đời này, Sự sống này, Bình yên này, ai biết được “nay còn, mai mất”. Ai biết được cái ta đang có hôm nay, có thể vì một lý do nào đó mà ngày mai sẽ mất đi. Chẳng ai biết được cả. Vì cuộc sống là Vô thường. Rồi bỗng dưng, thấy sao trân quý thế những gì đang có. Trân quý khoảng trời bình yên, trân quý những giây phút tĩnh lặng của biển, của đất, của trời. Trân quý từng khoảnh khắc êm đềm mình đã có bên Anh - Tình yêu của mình. Đó chính là Vô thường. Đó chính là quà tặng của Biển cả. Khi đã hiểu về cái Được cái Mất sau vài lần chứng kiến cảnh biển lặng trước cơn bão, mình đã viết bài “Vô thường”.
 
Dẫu ngoài kia cơn bão đã hình thành
Anh vẫn cứ đưa em về với biển
Bởi không muốn tình mình thêm lỡ hẹn
Ta đành lòng cáo lỗi với cao thiên.
 
Lạ không em, biển vẫn rất hiền
Mây xanh lắm, mấy tầng không, ngút ngát
Sóng lả lơi đong đưa nơi bờ cát
Con còng còng cõng gió chạy cung quăng.
 
Mái tóc trần và vồng ngực chật căng
Anh bên em, tênh tênh biển lặng
Ngoài xa kia đôi cánh buồm mờ trắng
Dắt nhau về trong lững thững hoàng hôn.
 
Sóng gió thảnh thơi làm ta quên thời gian
Quên những lo toan, hoài nghi, hờn giận
Giây phút thanh bình diệu kì tĩnh lặng
Biển tặng chúng mình trước lúc bão dông.
 
Hữu ý, vô thường, sắc sắc không không....”
 
Mong các tình yêu mãi bình yên bên nhau trong sự từ bi yêu thương của Nhà Phật, cùng nhau cảm nhận cái quy luật Được - Mất của Vũ trụ, mà gìn giữ, mà trân quý thời gian, trân quý từng khoảnh khắc bình yên chúng ta đang có giữa Biển lặng Trời trong.

Trần Huyền Tâm