Yêu Hà Nội một chiều trở gió

Yêu Hà Nội một chiều trở gió
Một chiều đông bên bờ sông Hồng gió thổi hun hút, lạnh đến mức chỉ cần khẽ hít một hơi cũng đủ cảm nhận cái tê tái chạy dọc sống lưng. Ấy vậy mà giữa nền trời mờ sương ấy, những bụi lau màu hổ phách lại trở thành điểm sáng dịu dàng

(Ảnh: Nhà thơ Nguyễn Diệu Liên)



YÊU HÀ NỘI MỘT CHIỀU TRỞ GIÓ 

(Nguyễn Diệu Liên)


Một chiều đông bên bờ sông Hồng gió thổi hun hút, lạnh đến mức chỉ cần khẽ hít một hơi cũng đủ cảm nhận cái tê tái chạy dọc sống lưng. Ấy vậy mà giữa nền trời mờ sương ấy, những bụi lau màu hổ phách lại trở thành điểm sáng dịu dàng nhất. Chúng nghiêng ngả theo từng đợt gió, mềm mại như những sợi tơ mỏng, không rực rỡ, không kiêu sa, chỉ đủ mảnh mai để khơi dậy một nỗi chơi vơi rất khó gọi tên. Loài hoa gió ấy chẳng hề khoe sắc, nhưng lại khiến trái tim ta bất giác chùng xuống, như chạm phải một góc ký ức cũ được gió đem về từ những miền xa xôi.


Bức ảnh chiều đông hôm ấy, giữa gam màu hổ phách ấm áp của lau và sắc xám lạnh của trời, như một lời an ủi dịu nhẹ. Đông không có nắng, chẳng biết cơn dỗi hờn nào đã kéo mặt trời đi biệt tăm, nhưng sắc hổ phách vẫn kịp ở lại để sưởi một phần tâm hồn. Gió sông Hồng cứ thổi, ngọt mà buốt, mang theo cả nồng nàn nỗi nhớ của những ngày xa.


Ta dang tay ra, muốn ôm lấy làn gió đang chạy qua mặt nước, ôm luôn cả những cảm xúc đang chực trào trong lồng ngực, nhưng làm sao ôm nổi thứ vô hình? Sương lạnh khẽ rơi, đọng trên mi, lấp lánh như giọt buồn của cỏ hoa ven bờ. Giấc mơ nào thoáng trôi ngang qua, chạm nhẹ vào ký ức đã cũ, khiến ta chợt ngả nghiêng bởi một nỗi thương nhớ bất chợt vỡ òa—nhẹ mà sâu, lạnh nhưng đầy yêu thương.


Hà Nội những ngày trở gió vẫn thế: một chút buồn, một chút lặng, nhưng đẹp đến nao lòng. Và ta, đứng bên bờ sông Hồng trong một chiều đông ngược gió ấy, lại thấy mình yêu thành phố này thêm một lần nữa.


Hà Nội, 9/12/2025