Chuyện về nàng Linh Sam (tiếp)
- Chủ nhật - 26/02/2023 17:28
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
(Ảnh: Kim Anh)
CHUYỆN VỀ NÀNG LINH SAM (tiếp )
Rồi từng chiều cuối tuần qua đi qua đi. Cho tới một ngày gã thấy lòng chết lặng khi về tới bến đò. Lái đò là một bạn gái trong nhóm văn nghệ xóm Nàng. Trước khi bước lên bờ sang phía bờ bên kia, cô bạn gửi cho gã một phong thư. Đò vừa cập bến, vừa mới nhảy lên bờ Gã hồi hộp mở thư và đọc:
“Anh T yêu thương!
Khi anh đọc những dòng thư này thì E cũng không còn ở mảnh đất Hồng Lý thân thương này nữa. Em chỉ là một đứa trẻ mồ côi ai đó bỏ lại trên thuyền rồi được bác lái đò cưu mang. Bao năm nay khi cha nuôi mất đi rồi em vẫn gắn bó với nghề lái đò này là để đền đáp công ơn dưỡng dục của cha nuôi và hy vọng mong manh … tìm cha, tìm mẹ. Tìm chẳng thấy, số phận lại run rủi cho Em gặp anh.
Được gặp anh là Duyên, nhưng phải cách xa nhau là phận. Em đâu thể sánh với anh, có một gia đình bề thế, sang trọng trên thành phố. Lẽ ra em sẽ còn ở lại đây nhưng mẹ ruột em ở Phú Thọ bị ốm nặng vừa cho người báo tin cho em hay. Vì thế em phải về với mẹ, với nơi chôn nhau cắt rốn cho phải với đạo nghĩa làm con với đạo Hiếu và ơn nghĩa sinh thành.
Biết anh sẽ buồn, nhưng em không còn cách nào khác. Cũng là định mệnh rồi, không biết khi nào mới được gặp lại anh.
Vậy thì... Em cũng chỉ như nhành hoa dại ven đường mộc mạc đơn sơ, anh gặp đó rồi quên đó thôi. Giờ anh cứ cố gắng học và thi cho tốt, sau này anh thành đạt hiển vinh là em mừng cho Anh rồi, đừng bận tâm gì về Em nữa nhé. Đừng tìm em nữa, nếu là duyên, là định mệnh thì mình còn gặp lại anh nhé!
Mãi mãi yêu anh!
Linh Sam”
Kể từ hôm đó gã gầy rộc cả đi. Cứ hai ba tuần gã lại đạp xe về nhà qua lối cũ. Dò hỏi khắp làng trên xóm dưới nhưng tin về Nàng cũng không có một chút manh mối gì. Có khi chỉ là ngày thường gã cũng đạp xe qua đò sang bến lang thang trong các ngõ xóm, các hàng nước, hàng ăn ở hai bờ sông Trà hy vọng một tình cờ mong manh nào đó sẽ giúp gã gặp được Nàng. Nhưng lần nào gã qua sông cũng lại lên đò trở về trường như kẻ mộng du.
Rồi gã vào miền Nam làm việc, lần về nhà nào gã cũng giữ thói quen đi đò và đi vòng như thế.
Một năm, hai năm, năm năm, mười năm và…
(còn tiếp)