Người chiến sĩ
- Thứ sáu - 03/11/2023 14:58
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
NGƯỜI CHIẾN SĨ
Căn nhà ở phía bên kia đường (đối diện nhà tôi) là căn nhà mới mua của một cặp vợ chồng chiến sĩ trẻ. Anh chồng tên Sơn - công tác xa nhà. Còn cô vợ tên Vân là chiến sĩ phòng Chính trị của Bình đoàn 16 - đóng quân tại Đồng Xoài. Sơn và Vân có hai con trai: cu lớn hơn ba tuổi, cu em mới 13 tháng. Vợ chồng chiến sĩ trẻ này mới chuyển đến ở được mấy ngày thì anh chồng phải trở về đơn vị.
Chồng vắng nhà, Vân ra vào ngẩn người như có chuyện gì không biết nói cùng ai...
Thấy tôi đứng trước sân, Vân sang chào, hỏi thăm sức khỏe tôi. Sau một hồi nói chuyện tôi cảm thấy Vân có điều băn khoăn, tôi hỏi:
- Cháu có điều gì mà băn khoăn vậy ?
Vân tâm sự:
- Dạ con lo lắng vì nỗi Chồng con công tác xa nhà, ông bà nội ngoại đều ở xa; anh chị em ai cũng bận công tác. Gửi con ở đâu để vừa đảm bảo công tác mà vẫn an toàn cho con?
- Gửi con nhà trẻ cũng gần nhà mà
- Dạ ! Nhưng vì hai đứa nhà con kén ăn quá, vừa rồi gửi trẻ được vài bữa do biếng ăn nên gầy yếu rồi lại sốt.
- Nếu thuê được ai trông giúp thì tốt hơn nhỉ!
- Dạ con nhờ bác quen nhiều người, không biết ai có thể trông hai đứa trẻ này, Bác xem giúp con với.
Tôi suy nghĩ, rồi chợt nhớ tới một người quen có thể tin cậy bèn giới thiệu:
- Có bà Tâm bên khu phố Suối Đá, mới nghỉ hưu. Bà ấy còn khỏe mạnh, nhanh nhẹn lại rất quý mến trẻ em, thử đến hỏi xem may ra bà ấy giúp!
- Con cảm ơn bác nhiều lắm. Bây giờ con xin phép về đi liên hệ ngay.
Chiều tối thấy tôi sang nhà, Vân vẻ mặt hớn hở:
- Được rồi bác ạ. Cám ơn bác đã giúp con gỡ rối.
- Bà ấy đồng ý rồi hả?
- Dạ! Nhưng phải mang hai đứa đến nhà, bác chỉ trông giúp còn cơm cháo con phải tự mang theo ạ.
- Thế cũng tốt rồi!
- Dạ.Thật may, bác ấy có con trai là anh Cường cùng đơn vị với con. Vừa đồng cảm, vừa thương cho hoàn cảnh của con nên bác ấy đã nhận lời chăm sóc giúp hai đứa trẻ.
- Tốt quá rồi! Thôi lo soạn đồ chuẩn bị cho ngày mai đi. Bác về đây!
Thế là từ đó ngày nào cũng vậy, mới tờ mờ sáng, tôi đã thấy bên nhà Vân sáng đèn. Có hôm đi thể dục về, tôi thấy Vân đang rủng rỉnh nào cơm cho con lớn, cháo cho con nhỏ, đóng vào các hộp treo ra xe honda. Buộc chiếc ghế mây nhỏ lên trước yên xe, bên cạnh ghế là giỏ áo quần cần thiết cho một ngày của 2 đứa trẻ. Xong việc mới vào đánh thức 2 con dậy. Thấy Vân tất bật, tôi định vào giúp nhưng vừa bước vào phòng tôi đã nghe: “Con muốn ngủ!” giọng thằng anh ngái ngủ lè nhè khiến thằng em òa lên nức nở.
Ôm chặt con nhỏ vào lòng, Vân nựng: “Dậy thôi con!” Miệng nói, tay thoăn thoắt lau mặt rồi vuốt nhẹ mái tóc rối của con. Sau đó Vân tay ôm con nhỏ, tay dắt con lớn, chân bước nhẹ nhàng. Đặt con nhỏ vào ghế xong Vân mới quay ra bế tiếp thằng con lớn lên địu đằng sau. Quay lại nhìn tôi, Vân cười hiền lành:
- Chào bác! Mẹ con con phải đi rồi. Chào bà đi con!
Thằng lớn đang còn ngái ngủ giọng lí nhí:
- Con chào bà!
Vân lách người ngồi xuống yên xe, chạy từ từ xa dần. Tôi đứng nhìn theo nghĩ thầm: Phải tới 3km mới tới chỗ gửi con, xong rồi “phi” vội đến cơ quan, lại miệt mài với công việc. Hành trình buổi chiều ngược lại. Ngày nắng cũng như mưa, về tới nhà lại nấu nướng cho con ăn… Vất vả đấy!
Mấy bữa nay, thấy nhà Vân sáng đèn sớm hơn, có vẻ tất bật hơn. Tối rảnh tôi sang chơi nhà, Vân đang dạy thằng con lớn học. Thấy tôi, hai mẹ con cùng đồng thanh:
- Con chào bà!
- Con mời bác ngồi ạ!
Ngồi chơi một lát, tôi hỏi:
- Mấy nay có việc gì mà mẹ con cháu thức khuya dậy sớm vậy?
- Dạ, cũng không có gì ạ. Chỉ là mấy bữa nay con phải nấu cơm mang vào viện nên dậy sớm một chút thôi ạ.
- Ai nằm viện mà phải mang cơm?
- Dạ mẹ chồng con ạ
- Nhà bà ở đâu?
- Nhà mẹ chồng con ở mãi Bù Gia Mập cách đây gần 70km ạ.
- Các anh em của ba bọn nhỏ đâu?
- Chồng con là lớn nhất, hai em công tác xa nhà, chỉ có con là gần nhất. Ngặt nỗi mắc hai đứa nhỏ...
- Hay thuê người chăm sóc mẹ?
- Mẹ con chỉ bị đau lưng do thoát vị đĩa đệm ở mức nhẹ bà vẫn đi lại bình thường nên không cần người chăm sóc.
- Thế thì tốt rồi, còn cơm sao bà không mua ở căng tin?
- Nhưng họ nấu không hợp khẩu vị (mẹ con không ăn được dầu mỡ), nên con nấu cơm mang vào để mẹ ăn...
- Cũng tốt, chỉ tội vất vả thêm thôi!
- Chiến sĩ chúng cháu lúc nào gặp khó khăn đều nhớ câu “khó khăn khắc phục“ ạ.
- Cứ làm đi! Trời không phụ kẻ có công đâu!
- Dạ, con cảm ơn bác đã động viên ạ!
Tôi đi chơi một thời gian hôm nay mới về. Sang nhà Vân chơi. Nhìn thấy tôi, Vân lại gần:
- Con chào bác lâu nay bác đi chơi đâu vậy bác ?
- Bác lên Sài Gòn chơi với cháu nội, mới về hôm qua. Bà nội bọn nhỏ đã xuất viện chưa?
- Dạ, chưa! Nhưng mẹ con khỏe nhiều rồi ạ.
- Thế là hai tháng nay ngày nào con cũng mang cơm vào viện cho mẹ chồng?
- Dạ! Cũng tiện trên đường con đi làm nên cũng không mất nhiều thời gian ạ.
- Vậy là vẹn cả đôi đường rồi.
- Dạ.
- Tôi đưa mắt nhìn quanh phòng khách, bất chợt nhìn thấy ba bằng khen mới được treo ngay ngắn sát nhau tôi tò mò lại gần.
- Cái này mới đây phải không?
- Dạ! Đây là hai giải do binh đoàn tặng còn một giải thi toàn quân do tổng cục chính trị tặng bác ạ
- À. Bác hiểu là quy mô cuộc thi lớn nhiều người tham dự đúng không?
- Dạ! đúng vậy đó bác.
- Trước đây con học nghề gì mà viết lách tốt vậy?
- Dạ con học tuyên truyền báo chí ạ.
- Tốt quá rồi. Nếu có việc nhà cần giúp thì cứ nói, bác rảnh mà.
- Con cảm ơn bác thời gian qua đã giúp đỡ con nhiều lắm ạ.
- Việc nên làm mà! Ơn nghĩa chi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Chớp mắt gia đình Vân đã về chung khu phố với tôi hơn hai tháng tôi nhận ra: Vân Chịu khó chăm nên hai con nhỏ khỏe mạnh. Thằng con lớn (ba tuổi) được mẹ tranh thủ dạy vào các buổi tối nay đã biết đọc và nhận biết được khá nhiều chữ cái tiếng Việt và tiếng Anh. Thằng em đã biết chạy nhanh, biết vòng tay ”ạ” người lớn.
Sáng nay trời còn mờ sáng tôi mở cổng đã thấy Vân lúi húi treo đồ như mọi ngày ra xe, tôi hỏi :
- Sao sáng nay đi đâu sớm vậy cô chiến sĩ?
- Dạ. Chiều qua, nghe bác sĩ nói bệnh của mẹ con đã khỏi, ngày mai đưa bà đi khám lại. Nếu ổn bà có thể ra viện. Mừng quá, sáng nay con dậy sớm nấu mấy món mẹ thích ăn rồi lát còn sang viện đưa mẹ đi khám lại nữa ạ.
- Đảm đang đó! Thôi! Chuẩn bị đi chỗ mẹ đi!
Lúc này tiếng chuông chùa ngân vang trong không trung. Tôi bước chầm chậm ra đứng trên ban công (Bây giờ đã là cuối thu) gió nhẹ chỉ đủ bay bay mấy sợi tóc mai trước trán. Phía đông đã ửng hồng, bầu trời sáng dần lên. Lúc này nhìn xuống những mảng màu của cây của lá của nhà, của đường phố đan xen tạo nên bức tranh nhiều màu sắc. Phong cảnh buổi sáng thật đẹp và thanh bình. Trời sáng rõ, xa xa phía đường Nguyễn Huệ xe cộ nườm nượp, dòng người hối hả ngược xuôi, vội vã tới các khu công nghiệp, công sở hành chính, ngân hàng... Nhịp sống sôi nổi, khẩn trương của thành phố trẻ Đồng Xoài.
Chiều nay tôi đang xem tivi chợt nghe tiếng gọi của con trai: Mẹ ơi! Cô Vân qua mời mẹ này. Tôi quay ra, thằng cháu 3 tuổi chạy tới vòng tay lễ phép :
- Con chào bà!
Thằng nhỏ em nó thấy thế cũng nhoài người ra trước bập bẹ không rõ tiếng. Mấy mẹ con, bà cháu cùng cười vang.
Chẳng mấy chốc đã tới nhà, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Thì ra trước khi đi đón mẹ, tranh thủ lúc các con còn chưa về, Vân đã soạn sẵn mâm cơm để đón mẹ về cùng ăn bữa cơm chiều
Thấy tôi sang, mấy bác hàng xóm cũng chạy sang thăm hỏi tíu tít. Ai cũng khen Vân thật đảm đang. Vân chỉ bẽn lẽn: vì con là nữ chiến sĩ mà! Còn mẹ chồng Vân thì chỉ cười, bà nói:
- Cảm ơn các cô, các bác thời gian qua đã giúp đỡ mẹ con cháu Vân.
- Tôi cũng thỉnh thoảng sang chơi thôi chứ chẳng giúp được gì.
- Chị khỏe rồi là mừng! Ở viện thế mà nhìn vẫn hồng hào đấy nhỉ!
- Cũng nhờ các bác sĩ tận tình hướng dẫn tập vật lý trị liệu cộng thêm ăn uống đủ chất nên tôi nhanh khỏe đấy
- Tôi thấy cái cặp lồng nhỏ xíu vậy rồi có mang được canh cho chị không?
- Có chứ! Có hôm Vân mang canh ngon mời mấy cô, bác trong phòng bệnh cùng ăn. Họ đều rất vui và tấm tắc khen ngon. Cô Phượng còn nói:
- Bà thật hạnh phúc vì có con dâu hiếu thảo ...
- Bao giờ bà về nhà trên đó?
- Nay tôi khỏe rồi! Chắc tôi sẽ ở lại đây trông hai cháu. Vừa giúp con, giúp cháu vừa vui tuổi già. Ở lại để vui với mấy chị em khu phố tốt bụng nữa chứ. Phải không các cô, các bác?.,.
- Tốt quá, có bà nội, ba mẹ con nhà Vân tha hồ vui!
- Sướng nhé !
Mọi người cùng cười. Vân nhanh nhảu: Giờ con mời cô bác ngồi lại dùng cơm với mẹ con con cho thêm vui ạ.
- Đây là bữa cơm thân mật để từ nay tôi xin gia nhập hàng xóm mới. Phải không các bác! – Mẹ chồng Vân vừa cười vừa nói
Mọi người gần như đồng thanh:
- Đúng đấy! Bà về đây cho vui với chúng tôi
Vân nhanh nhảu mở lồng bàn ra một mâm cơm tươm tất tỏa mùi hấp dẫn:
- Được thôi ! Cháu có lòng thì chúng ta có dạ. Nào! mọi người ngồi vào thử tay nghề nấu nướng của cô bộ đội nào?
- Ồ! món nào nhìn cũng bắt mắt có vẻ ngon đấy.
- Cô Vân đảm đang quá!
- Dạ cháu đang vừa học vừa làm thôi ạ......
Bà Tâm giờ mới lên tiếng
- Từ thứ hai tuần tới tôi bàn giao hai cháu “nội nuôi” của tôi về cho bà nội “ruột “của chúng nhé.
Mọi người đều cười vang. Mỗi người một câu. Tiếng nói, tiếng cười vui kéo dài mãi tới lúc trăng lên cao mọi người mới ra về .,.
Thảo Nguyên