Miệng nói ra hoa ra ngọc

Miệng nói ra hoa ra ngọc
Ngày xưa ở làng nọ Có cô bé mồ côi Đói khổ phải đi ở Chăn trâu trên núi đồi. Ngày chăn trâu đã mệt Chiều tối về đến nhà Chủ lại bắt gánh nước Từ một dòng suối xa.

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)



SỰ TÍCH MIỆNG NÓI RA HOA RA NGỌC 

 

Ngày xưa ở làng nọ

Có cô bé mồ côi

Đói khổ phải đi ở

Chăn trâu trên núi đồi.

 

Ngày chăn trâu đã mệt

Chiều tối về đến nhà 

Chủ lại bắt gánh nước 

Từ một dòng suối xa.

 

Có một hôm trời đẹp

Ra suối gặp cụ già 

Cụ nói mình đang khát

Con cho cụ ngụm nha.

 

Cô bé ra giữa suối 

Lựa múc nước rất trong 

Hai tay dâng lên cụ

Cụ xơi cho mát lòng.

 

Uống xong ngụm nước mát 

Cụ già bỗng biến ra

Thành bà Tiên rất đẹp

Tóc bạc giọng hiền hoà.

 

Con ngoan rất hiếu thảo

Ta ban cho phép màu

Nói ra hoa ra ngọc

Xinh đẹp và sang giàu.

 

Rồi bà Tiên biến mất

(Chắc là Người về giời)

Cô bé múc đầy nước

Gánh về nhà. Tối rồi.

 

Gánh nước về đến cổng

Mụ chủ đợi sẵn rồi

Tay quất roi, miệng chửi

Chết với bà con ơi!

 

Dạ! Con xin thưa chuyện

Sự thể là thế là…

Cô bé vừa mở miệng

Hoa, ngọc liền bay ra.

 

Kinh ngạc mụ chủ hỏi

Đầu đuôi chuyện thế nào

Nếu mà không thành thật

Thì mày chết với tao.

 

Nghe rõ ràng mọi chuyện

Mụ đổi giọng hiền hoà

Sớm mai đưa chị Thụn 

Đi gánh nước con nha.

 

Ả Thụn con mụ chủ

Bản tính chua hơn chanh 

Nghe mẹ nói có ngọc

Quơ thùng chạy thật nhanh.

 

Ả Thụn ra bờ suối 

Chả thấy Tiên bà đâu

Thấy một bé rách rưới

Lấm láp bù xù đầu.

 

Cháu lạy cô trăm lạy

Cho xin hớp nước trong…

Thụn đá văng cháu bé 

Xuống suối trôi theo dòng.

 

Bé gái vụt đứng dậy 

Lại biến thành bà Tiên

Phẩy tay bà Tiên bảo

Cho ngươi thành ả điên.

 

Nói ra rắn ra cóc

Bước ra chuột ra giòi 

Xấu như ma như quỷ

Độc ác thật đáng đời.

 

Rồi chuyện cô gái đẹp

Nói ra ngọc ra hoa

Vua rước về dinh thự 

Lập hoàng hậu hiền hoà.

 

TỐNG TRUNG