- Sáng tác mới
“Chàng Kim!” - Tôi khẽ ngước lên và gọi "chàng" như thế. Vẻ ngượng ngùng của cô gái vừa ở tuổi trăng tròn, đang xốn xang, người mình thầm thương, vụng nhớ. Kim Làng Thắng. Tôi người làng Râu, cách nhau một cây cầu với thôi đường chỉ hơn một trăm mét đường liên xóm....
Tôi đang có giờ trên lớp thì nhận được tin nhắn của mẹ "Con về sớm nhé. Nhà mình hôm nay có khách quý đấy!". Tôi nôn nao, mong cho chóng hết giờ. Hồi hộp bước vào nhà, tôi thấy mẹ đang ngồi tiếp một nữ sư....
Giờ kiểm tra miệng thầy Thỏn gọi Hương Kều lên bảng. Cái Hương đã không thuộc bài lại lanh chanh cãi thầy. Bực mình thầy đưa tay định véo tai nó. Nhưng nó né người tránh được làm thầy mất đà liêu xiêu suýt ngã....
Không khúc khuỷu sao gọi là sông Không mênh mông sao gọi là biển Không tấp nập sao gọi là bến Không khổ đau sao gọi là đời Đã sinh ra làm kiếp con người...
Chiều về quê Con đường xa mờ mịt Có lạ lẫm gì đâu mà lo chân bước lạc Ong ong nghe bến vắng gọi ơi đò Ngơ ngẩn làng, thấp thoáng bãi ngô non Mùa hoa nhãn ong theo bầy tìm mật Mít nưng nức cành cây, thì thầm hương bưởi ngọt...
Nhặt mảnh hoàng hôn Che thân khô cuối ngày hè nắng cháy, Chiều nát vụn đám mây hồng tan chảy Hóa giọt sương tan trong cõi mơ hồ... Vạc kêu đêm thăm thẳm đáy hư vô...
Đêm! Làng quê yên ả. Vắng đâu đây tiếng hát của các liền anh liền chị. Kể từ khi người mẹ tảo tần của Mỵ ra đi đã bốn năm, rồi mẹ của Thông cũng trả đi hai năm sau đó. Mỵ ở nhà vò võ với mảnh vườn ao cá ....
Đẹp hơn ánh dương ban sớm Thơm ngát mặt đường, lấp lánh ánh huy Những đóa hoa sen tươi thắm diệu kỳ Theo bàn tay em toả quang rực rỡ....
Em yêu màu tím Huế thẫm mộng mơ Hoa cà ngây thơ Bằng lăng tha thiết Lục bình ngan ngát Muống biển mặn mà Hoa xoan cao vút Cúc thơm dịu dàng Em yêu màu tím Trang vở học trò Em yêu màu tím Trong lời mẹ ru...
Bò đi kiếm nước, cái khát trong họng khô khốc mệt nhoài giữa rừng già. Bằng kinh nghiệm cuộc đời qua huấn luyện của người lính đặc công anh úp mặt, áp tai vào đất nghe tiếng nước chảy bò trườn từng bước ....
Gần ngàn mét trên tầng cao tít tắp Tiếng động cơ ru nhẹ giấc mơ màng Ô cửa xinh xinh như hai bàn tay khép Ta gom cả trời mây qua một khung hình Trào dâng dưới tầng sâu như bông trắng ngút ngàn...
Giữa thung lũng ngàn cây* Lễ hội thả đèn trời Chúng tôi đến từ đất nước xa xôi Người lạ người Ngỡ ngàng nghe tiếng gọi Gần lại nhau bằng những nụ cười...
Thôi ào ạt cơn mưa rào mùa hạ Gió thênh thênh dồn mây trắng lên trời Ngang sườn núi trùng trùng xanh vời vợi Nưng nức màu hoa trắng, trắng tinh khôi...
Xuân chùng chình gom cải dọc triền sông Vàng rực rỡ gửi hoa vào bến nhớ Đã đâu đó bằng lăng về giữa phố Dâng lời thề xao xuyến hạ dần sang...
Con thấy mẹ, thấy cha xem bóng đá Con không được ngồi cùng Không hét không la Không vỗ tay hỉ hả bóng vào ra Không xuýt xoa khen màn đưa đẹp quá....
Có một miền gió ngược Thổi nồng nàn qua sông Bóng cầu rơi đáy nước Phù sa rưng rưng hồng Níu những ngày cuối hạ Nhạt thếch màu thủy chung...
Chiều! Thông bần thần nhìn xuống phía dưới đồi. Xa xa một con đường mòn nhỏ lên lỏi đi ngang qua nhà anh trầm mặc. Hàng phi lao vi vút gió. Những cơn gió mùa Đông cứ phần phật cái ống tay áo của bên tay phải anh...
Có lẽ sự thức tỉnh Trong tâm hồn chúng ta Không từ điều quá lớn Không từ quá sâu sa Từ đôi chân trần ấy Đã rong ruổi tháng ngày Và trong trái tim ấy Có tình yêu tròn đầy......
Em giờ không trẻ nữa tóc bạc da đồi mồi Mắt nhăn thêm vài nếp Vì ánh nhìn xa xôi. Em giờ không trẻ nữa Nụ cười thắm đôi môi Ngực căng tròn sự sống...
Hôm ấy học bài “Người nông dân và con gấu”. Không hiểu sao hôm nay thầy Thỏn phấn chấn lắm. Thầy hơn hớn hỏi: Lớp mình đã có ai nhìn thấy gấu chưa. Thấy Cò Mắm ngọ nguậy. Thầy hỏi: Anh Mắm sao? Mắm đứng dậy đảo mắt nhìn cả lớp tủm tỉm cười...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!