- Sáng tác mới
Tôi gọi tập thơ “GỌI MÙA” của Phạm Minh Châu là Tập thơ của Yêu Thương. Xuyên suốt hơn năm mươi bài của tập thơ là những tình yêu thương ấm áp dịu dàng dành cho gia đình, bạn bầu, mái trường cùng bao lứa học trò thương mến....
Cả đoàn thăm quan Thành cổ Quảng trị của chúng tôi ngày hôm ấy lặng đi vì xúc động khi nghe anh thuyết minh đọc lá thư mới tìm thấy trong lòng đất của liệt sỹ Lê Văn Huỳnh. Chị Hoàng Điệp, phóng viên báo Người Hà Nội không nén nổi xúc động, dúi...
Tuổi hai mươi tôi gửi nơi em Ước vọng lấp bể Đông đầy sóng Háo hức đi tìm đích sống Tôi bỏ lại phía sau dang dở chuyện riêng mình. Năm tháng vơi dần... Đời tôi vẫn lênh đênh Bước chân lạc qua nhiều miền đất lạ...
Có bóng mát trưa hè lim dim gió Lũ chim con lích chích ngó nghiêng cành Chiếc lá vàng chạm nghiêng trên nhánh cỏ Hương ngọt lành thơm ngát cả trời xanh...
Bố mẹ ơi tháng bảy lại về Nhớ khi xưa căn nhà rung trong gió Bão đổ dập dồn, quét tung ngói đỏ Bố vội vàng kéo gỗ che ngang Và thủa ấy, con mười lăm mười bảy...
Em cứ tưởng mùa thu không về nữa để nắng buồn chảy ướt các dòng sông Em cứ tưởng lá không vàng nữa để xanh mỏi mòn, hao khát những đổi thay Em cứ tưởng sương sẽ ngừng bay để mơ hồ đọng trên cây quả đắng và Em cứ tưởng hương thầm không vương vấn...
Anh giơ tay bóc tờ lịch hôm qua Có một ngày rơi đi, không ai nhớ nữa Một ngày của một năm, của vô biên vũ trụ Anh xóa trong lòng dấu vết thời gian....
Có một người đàn ông lãng tử, bàn chân đi khắp thế gian, hiểu biết sâu rộng Đông Tây kim cổ, áo quần dính đầy bụi giang hồ…Khi về cuối chặng đường lại hướng Tâm của mình về cõi Phật. Đó là nhà thơ tài danh Kim Chuông !...
Con đường khao khát nhịp chân Trải lòng đưa đón bước gần nẻo xa! Mặt đường mòn dấu chân qua Đưa người vào lối ngã ba trường đời!...
Vàng như lửa mặt trời từ phía biển Đón ngày dài mùa hạ lúc tinh mơ Đất âm âm qua đêm ngằn ngặt thở Cây lặng thầm ngóng gió đứng chơ vơ...
Ta bay lên giữa chan hòa nắng gió Nắng vàng ươm ngàn hoa lung linh nở Gió phiêu diêu bản tình ca không ngủ Một khoảng trời bồng bềnh mây dắt cánh tay xa Trút bỏ muộn phiền năm tháng đi qua...
Là qua đi mờ mịt nửa khung trời Là vỡ vụn lời hẹn trước bình minh rạng rỡ Là trốn chạy vội vàng giữa cung đường không đèn đỏ Cơn mưa rào bất chợt của riêng ai Mưa qua rồi biển xanh tựa ban mai Cánh buồm nhỏ nghiêng chào con sóng nhỏ...
Không có gì da diết Bằng tình yêu đơn phương Xác xơ tằm đến chết Quay quắt trong tơ vương Chỉ mong người ấy biết Trái tim khao khát gửi trao Người vờ như chẳng biết? Đời vô tình mất nhau......
Có lời nào giục giã vội vàng đâu Mà cứ nở như không còn được nở Màu đỏ ngỡ chẳng nồng nàn hơn nữa Phố xá bừng bừng lửa phượng thắp hè sang...
Còn mãi trong tâm tưởng Thời học trò mộng mơ Tiếng ve và hoa phượng Chia ly và đợi chờ... Có thể bạn đã biết Cũng có người thì chưa Tôi xin được mạn phép Kể chuyện ve thực hư......
Rồi mùa hè sẽ qua. Hoa phượng đỏ rơi vào quá khứ Hàng cây sân trường xanh nỗi nhớ Em còm hát giai điệu ngày xưa Kỷ niệm mùa hè......
Vâng! Thơ và đời, “Tình yêu và bi ca”! Chí ít, đó là nhận định của riêng tôi với người bạn tài hoa của mình - Việt Tư, tác giả tập thơ “Hương diệu ý” NXB Hội Nhà Văn mới ấn hành. Cầm tập thơ trên tay, tôi trôi theo dòng kỷ niệm!...
Chỉ mùa xuân mới hiểu tim em còn thổn thức Bao non tơ, em gói nỗi dịu dàng Chỉ mùa xuân mới hiểu em đa mang Vẫn khao khát những tháng năm tuổi trẻ....
Valentin, nếu không anh Ngay cả những nhành hoa đẹp nhất Ngay cả sô cô la mật ngọt Cũng không thể cho em bớt cô đơn Điều gì sẽ xảy ra nếu không anh Tất cả tháng năm Anh bên em với trái tim Nồng nàn, thắm đỏ...
Có nhà thơ gọi đất nước ta là "Đất nước hình tia chớp", nơi đây đầy giông tố. Mẹ Âu Cơ đã chọn dải đất đó, dải đất hình tia chớp, và chọn đúng vùng "Tâm bão" để sinh ra con Lạc cháu Hồng....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!