- Sáng tác mới
Mặt trời sao mãi chẳng buồn lên Mưa chẳng buồn rơi, cây đứng yên Mây chẳng buồn trôi, chim chẳng hót E hèm chẳng thấy ở nhà bên...
Vẫn biết cuộc đời là ngắn ngủi mà sao ngày tháng lại lê thê càng đi càng đến càng thêm rối tìm mãi mà không thấy lối về...
Xa dần câu nói tiễn đưa Xa dần nụ hôn gặp gỡ Xa dần người ơi còn nhớ con đường ta đi ngày xưa Xa dần chiều đổ cơn mưa cả hai chúng mình đều ướt...
Ai biết được trời cao bao nhiêu chỉ chung chung là cao vời vợi Ai biết được cuộc đời bao nhiêu mối để định mỗi ngày cần gỡ bao nhiêu Dẫu cho đã đi hết chữ yêu...
Nắng chẳng cùng ai chỉ một mình Vẫn vàng, vẫn óng, vẫn lung linh Mùa Thu sắp hết rồi Đông tới Nắng có buồn không có thất tình...
Giời lại xanh,gió nhẹ đưa cứ như chưa trút trận mưa lở đồi nhởn nhơ mây lại rong chơi mặc cho hạ giới ối người lao đao...
Nói chuyện với sóng Và dặn sóng đừng nói lại với bờ Rằng có một lão ngu ngơ đang trên biển mà không hiểu biển...
Lời yêu tìm đến lời yêu Mây chiều tìm đến mây chiều nao nao Vì sao tìm đến vì sao Ra vào tìm đến ra vào ngẩn ngơ...
Người thả buồn theo gió tôi hứng buồn làm vui Người thương sương trên cỏ tôi nằm đó ngóng trời Người đi như tiếng gọi bàn chân êm thật êm...
Cuối thu se lạnh chụm đầu quanh hàng ngô nướng đỏ au má cười Ơ kìa ngô đã chín rồi Sao không phắn lại cứ ngồi ngẩn ngơ...
Thêm một Con Rồng với Cửu Long Cây cầu cao vút lượn tầng không Xe đầy thóc gạo bay trên nắng Thuyền nặng cá tôm lướt dưới dòng...
Giữa biển mênh mông lại có rừng Ngày xưa Nguyễn Ánh chạy Quang Trung Nghêu sò củ quả cho qua bữa Điện ngọc ngai vàng vẫn nấu nung Người bảo chỉ là tên bán nước...
Lên đỉnh núi Sam để viếng Bà * Chín nàng trinh nữ đã rời xa Nhà xây dưới núi tươi màu ngói Tượng ngự trên toà rực sắc hoa Kênh lượn quanh co đầy ắp cá Ruộng vươn tít tắp nặng phù sa...
Cứ đến mùa Thu cúc lại vàng Sớm nay hoa nở Thu không sang Thì ra nhân quả là như thế Hoa rộ chuyện hoa Thu chẳng màng...
Nhìn Thu xoay gót buồn tê tái buồn Nắng vàng vội vã theo luôn Cụm mây đỏng đảnh bỗng tuôn giọt sầu Lá rơi lăn mãi tận đâu Thu đi không biết năm sau còn về...
Đi suốt chiều dài nước Việt Nam Gặp miền Đất Mũi nắng mênh mang Đêm đêm rễ đước vươn ra biển Sớm sớm rừng tràm lấn phía nam...
Một ngày như thế cuối Thu Mặt trời dậy muộn sương mù giăng giăng Cúc vùng một nẻo xa xăm Mây lang thang mãi nhớ chăng đường về Nào đâu vạt cỏ chân đê...
Đêm lung linh thơ nhạc Huyền Tâm Trăng mùa THU CHÍN tròn viên mãn Gió rủ mây hoà vào chúng bạn Đến đây rồi lạ cũng thành quen ĐẤT VÀ MẸ đất là mẹ hiền...
Thu lại xanh Hà Nội nắng lại vàng Dù vừa qua những ngày giông bão Cây gẫy lại đâm chồi Hồ Tây mờ ảo Tiếng chuông chùa lại như thực như mơ...
Thấp thoáng ngoài kia trắng nõn nà Chắc từ tiên cảnh xuống trần ta Hai dòng sông chảy thuyền thong thả Một cặp núi nằm gió nhẩn nha Nhẹ nhẹ đưa lên cho thắm nụ...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!