- Sáng tác mới
Trang mạng Văn chương Nhà Búp xin trân trọng giới thiệu với các bạn tập thơ và văn xuôi Dấu yêu gửi lại của một thành viên Nhà Búp - cô giáo, nhà thơ Phạm Minh Châu qua bài viết của nhà thơ Kim Chuông, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Nguyên Phó Chủ tịch Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình,Tổng Biên tập......
Trước cuộc đời rộng lớn, Văn chương có một quy luật riêng. Nó chẳng khác ngôi nhà bốn phương không cửa. Mỗi “khách Văn, đề huề lưng túi gió trăng” này, đều đơn thương, độc mã, “tự nguyện” đặt bước chân “xuất - nhập.” Họ đến và đi. Vào và ra. Tới và lui, lúc nào? Đều giống như “phong vân” kỳ ảo....
Em làm câu LỤC bước ra Anh làm câu BÁT dò ba gầm trời Cái vung úp phải cái nồi Chả thơm kẹp giữa nắm xôi thơm lừng...
Nửa phần trái đất là EM Mang tên Phái Đẹp, mang tên Hoa Hồng Nửa phần Anh, đấng ông chồng Không Anh, em giống cánh đồng bỏ hoang...
Mẹ tôi con một ông Đồ Đất quê làng Thắng, bên bờ sông xanh Như hoa nhài vốn dịu lành Mẹ mê cửa Khổng, Sân Trình cao sang Mê cha tôi, vị giáo làng Năm 16 tuổi đã làm Thầy Nho...
Cha tôi là một nhà Nho Vốn hào hoa, dáng học trò, thư sinh Một đời nấu Sử, sôi Kinh Trời cho cái đức thông minh tuyệt vời Năm Cha mười sáu tuổi đời Trường Ninh Giang, rạng tên người tuổi xanh Cha thông kinh nghĩa rành rành...
Một mình tôi với mùa thu Với trang giáo án tôi vừa soạn xong Bao lần tôi đã dặn lòng Đừng yêu ai để khỏi mong khỏi chờ Một mình tôi với mùa thu Thân thương trang vở học trò của tôi...
Hai mặt trời trong con tim... Con thức Cha Mẹ ơi! Hai Quả Thái Sơn khổng lồ trên vai Con mang nặng suốt cuộc đời Con quỳ lạy trước khói nhang, hương án Con nghìn lần khóc gọi : "Mẹ Cha ơi..."...
Đứng trước cái Chén, cái Ly này cao Đứng trước cái Bình, cái Ly cao này lại thấp Còn so đo, khập khiễng còn tràn ngập Câu hỏi, LÀ MÌNH, MÌNH có thật MÌNH không?...
Hoa Hồng đỏ hoa Huệ thơm Hoa Xương Rồng gai góc Bao nhiêu hoa là có bấy nhiêu hình Cúc Đại đóa không làm Lay-ơn được...
Quyển sách của em Bao nhiêu là chữ Như con mắt mở Chẳng ngủ bao giờ Mỗi lần đọc to Chữ thành lời hát Cái chữ tài nhất Kể được núi sông Trên trời, dưới đất Chữ đều đọc thông...
Đom đóm đi học Đốt đèn sau lưng Đứa cao đứa thấp Sáng trưng một vùng Gió to lạ lùng Mà đèn không tắt...
Bên hè mấy hạt ngô rơi Cả làng Kiến đến nhiều ơi là nhiều Kiến thì bé tẻo tèo teo Ngô như quả núi cao kều biết đi...
Gió không có cánh Mà bay vù vù Tay gió đâu nhỉ Mà cành tre đu Gió biết lau khô Cả bờ tường ướt Gió biết chở nước...
Ai bấm công tắc Mà gió tắt rồi Ai che đâu nhỉ Trời ngừng mưa rơi Hay là gió ơi Mây không về nữa Hay là mưa ơi Trời hừng ráng đỏ...
Mỗi lần đọc sách Ông lại lục tìm Mắt kính đeo lên Chữ vui như hát Câu thơ xao xác Cánh lá thu vàng Trong lời ông đọc Biển về mênh mang...
Lá thông như mũi kim Có khâu gì đâu nhỉ Nõn mơ vừa mới nhú Lông lá đã đầy người Ru gió chiều à ơi Là những tàu lá chuối Lớn cồ sao lại gọi Lá khoai dại bờ ao...
Phương chạy lon ton Cái bóng cũng chạy Phương nấp vào cây Bóng đi đâu vậy? Phương co cẳng nhảy Bóng lại đuổi theo Phương dài lêu nghêu...
Râu ông bạc trắng Đầu hói nhẵn đi Đã hai chân kia Lại còn chống gậy Đất rộng như vậy Trời lại quá cao Bước ông chệnh choạng Là tại làm sao ?...
Không giọt nước biển nào làm nên hạt phù sa Không phù sa nào làm nên đồng muối trắng Chẳng tự mình nhầm lẫn Là hoa hồng cứ nở cánh hồng tươi...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!