- Sáng tác mới
Steve Jobs từng nói: “Thời gian của bạn không nhiều, vì vậy đừng lãng phí nó để sống cuộc đời của người khác. Đừng nghe những lời giáo điều – đó là sống với kết quả suy nghĩ của người khác. Đừng để âm thanh của những quan điểm khác lấn át đi giọng nói bên trong bạn....
Những vần thơ trước năm 2000 mẹ viết cho con Là hạnh phúc của một thời tuổi trẻ Là mơ ước được nâng con trên vành nôi thơ bé Như ngày xưa bà ấp mẹ trên tay....
Khuya. Trà nhích lại gần tôi vì đêm thu bỗng trở lạnh. Có tới hàng chục năm xa, tôi và Trà mới gặp nhau trên mảnh đất làng mình. Vui quá, chúng tôi nằm bên nhau trong căn lều của “ông Phác vó bè” nghe ông kể về làng Râu, về những chuyện đầu cua, tai nheo, trên trời dưới biển.- Ngủ đi - Lần thứ ba......
Cứ đến dịp Tháng Ba về là đất trời Hà Nội lại tinh khôi một màu muốt trắng hoa Sưa. Sắc trắng hoa Sưa làm cho Hà Thành trở nên yên bình một cách lạ lùng. Những bông hoa trắng, thanh tao, dịu dàng, nhỏ xíu, xốn xang lòng người như đang nhắc ta rằng ngày Valentine Trắng, ngày của tình yêu thương đáp......
Tôi đi tìm tôi hay đi tìm ai Mà xác định mình giữa không gian thật khó Như mầm cây lần đầu gặp gió Choáng ngợp cuộc đời rộng lớn mênh mông....
Một nhà tỷ phú bị phá sản, nợ chồng chất, đúng lúc đấy vợ anh tuyên bố ly hôn. Chịu không nổi anh đi tìm một cây cầu gãy tìm cách thoát thân. Đến chân cầu anh mệt mỏi quá không bước lên nổi nữa, đoạn gục xuống mà khóc lóc thê thảm. Bụt hiện lên hỏi: “Làm sao con khóc?”...
Câu chuyện này xảy từ hơn 30 năm trước, vào một buổi tối mùa đông lạnh giá ở Washington D.C. Vợ của một doanh nhân giàu có bất cẩn làm rơi túi xách tại một bệnh viện. Sau khi biết chuyện, vị doanh nhân này vô cùng lo lắng, vì bên trong túi xách không chỉ có 100 ngàn đô mà còn chứa thông tin thị......
Đó là một buổi chiều bình yên cùng với Tình yêu của mình, bên “góc nhỏ riêng tư” của mình … Ngoài kia, tiết trời đã rõ là Mùa Xuân - một ngày Tháng Hai!...
Xoan sắp xếp lại đống sách vở rồi lên giường nằm. Đồng hồ trên tường đã nhích sang con số 11 mà Dân vẫn chưa về. Cái bụng sắp đến ngày sinh làm chị trở mình thật khó khăn. Ngoài kia, gió lạnh rít từng cơn làm những tàu lá chuối xô vào nhau loạt xoạt, chị thấy lòng mình se thắt lại....
Sài Gòn tết, tiết xuân như mùa hạ Trời không mây, nắng vàng đất, vàng mai Lá điệp rụng vàng những con đường vắng Lưa thưa người đi chúc tết sớm mai......
Mùa Xuân đến thật rồi đấy! Đã thấy hơi thở của Mùa Xuân dần hiển hiện giữa đất trời bao la. Đã thấy đất trời đang tấu lên khúc hoan ca: Mùa Xuân đang về! Mùa Xuân đang về! Thoạt tiên là Gió. Gió bất chợt không còn cái se sắt của buổi sớm mờ sương hay cái trống trải cuối chiều hoang hoải. Nó cũng mất......
Về ăn Tết quê để ăn thương nhớ Xanh bánh chưng cùng với đỏ lụa giòbThịt mỡ, dưa hành, nem chua, chả quế Món quê nhà no con mắt đói quê...
Ba bận suốt ngày nên viết cho con Giờ nghỉ trưa giữa hai ca làm việc, Ba gọi Thanh Huyền, con run lên muốn khóc Bao nhiêu năm trời, con bỗng bé như xưa!...
Một tia nắng nhỏ sớm nay Uốn cong một nét trên cây bạch đàn Tôi đang bận với mùa màng Biết đâu tia nắng đã làm ngày lên Biết đâu thơ mộng cánh chim Tha nhầm tia nắng mang lên tổ mình...
Tơ non đến thế là cùng Bên em núi đá xem chừng cũng non Bỗng dưng em ạ, tôi buồn Ngày mai còn đấy nhưng còn em đâu...
Có những câu thơ đi suốt cả một đời người. Nó như một thứ gen (gene) văn chương, gen tư tưởng đồng hành với chúng ta. Nó như nhắc lại những kỉ niệm bắt cá giữa đường khi con sông quê đục ngầu nước lũ tràn qua mảnh ruộng, ao làng....
Cả một buổi trưa bồn chồn, vơ vẩn. Tôi lý lẽ với mình: “Có gì khác đâu giữa chiều nay và sáng mai? Bây giờ đã muộn rồi, đường thì xa. Sáng mai đi, sẽ thong thả hơn!”. Nhưng không trấn tĩnh nổi mình. Cái phong thư mỏng manh, bình thản nằm yên, mà cứ làm bàn tay tôi rịn mồ hôi....
Trong phòng triển lãm, tôi bị cuốn hút vào bức tranh ấy đến nỗi mấy hôm sau đều quay lại ngắm nhìn. Một bếp củi, ngọn lửa hồng ấm áp. Chiếc nồi đang sôi, xì ra mấy luồng khói. Mọi thứ cạnh bếp đều lờ mờ trong ánh lửa bập bùng. Chiếc đèn dầu le lói đằng trước mấy cái chai cao thấp. Trên chiếc ghế......
Có một nỗi buồn từ vạn thuở Thấm vào tháng năm như vết úa khó phai Nhức nhối cõi lòng buốt giá Nỗi cô đơn định mệnh chẳng riêng ai....
Sự lãng phí thời gian: Thật sự thì chỉ có hành động thì mới có hiệu quả. Chỉ tập trung những người có đầu óc (thậm chí toàn người tài giỏi cả) ngồi với nhau thôi thì vẫn chưa thể có hiệu quả mong muốn, chưa thể lớn mạnh được. Cái cơ bản là phải hành động!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!